U23 Việt Nam: Định mệnh gọi tên nhà vô địch

Thứ bảy, 27/01/2018, 09:46 AM

Lâu lắm rồi, người hâm mộ bóng đá Việt Nam mới lại sống trong bầu không khí sục sôi đến nhường ấy. Chính xác là mười năm, kể từ chức vô địch AFF Cup 2008 trên đất Thái Lan…

Ký ức từ đêm định mệnh

Ngày 20/12/2008, trận bán kết lượt về giữa Singapore và Việt Nam, sau khi hai đội đã hòa nhau không bàn thắng trên sân Mỹ Đình. Phút 74, tiền đạo Nguyễn Quang Hải khởi xuống một pha phản công sau khi lấy bóng từ chân đối thủ. Bóng được luân chuyển qua đôi chân của các cầu thủ Việt, trước khi chính Nguyễn Quang Hải băng xuống đón đường kiến tạo của Lê Công Vinh, ghi bàn thắng duy nhất giúp Việt Nam loại Singapore, chính thức bước vào trận chung kết khu vực với Thái Lan, trước khi lên ngôi vô địch Đông Nam Á lần đầu tiên.

Mười năm sau khoảnh khắc kỳ diệu của tiền đạo Nguyễn Quang Hải (1985), ngày 23/1/2018, trận bán kết giải U23 châu Á. U23 Việt Nam đối đầu với một trong những “ông kẹ” của châu lục, U23 Qatar, trận đấu được điều khiển bởi trọng tài người Singapore, Muhd Taqi. Một Nguyễn Quang Hải (1997) khác tỏa sáng với hai bàn thắng giúp Việt Nam cầm hòa đối thủ 2-2, trước khi chiến thắng trong loạt đá luân lưu, để lần đầu tiên vào chung kết giải U23 châu Á.

Tiền đạo Nguyễn Quang Hải (số 13) ăn mừng bàn thắng vào lưới Singapore năm 2008. Ảnh: baomoi.com

Tiền đạo Nguyễn Quang Hải (số 13) ăn mừng bàn thắng vào lưới Singapore năm 2008. Ảnh: baomoi.com

Những lần đầu tiên của lịch sử, cách nhau vừa đúng mười năm. Lại là khoảnh khắc của hai con người cùng mang tên Nguyễn Quang Hải. Chẳng biết số phận có sắp đặt không mà trùng hợp đến kỳ lạ. Để rồi, người ta lờ mờ nhận ra, dường như định mệnh đang gọi tên Việt Nam.

Từ Singapore 2008 đến Trung Quốc 2018, rất nhiều thế hệ bóng đá Việt đã đi qua, đã trưởng thành, đã thất bại. Những hy vọng được thắp lên rồi vụt tắt như những vì sao băng vụt ngang qua bầu trời nguyện ước của các cổ động viên Việt Nam. Cho đến bây giờ, một thế hệ mới, những khát khao mới, bóng đá Việt mới có thể trỗi dậy sau cái hồi ức đẹp cách 10 năm ấy.

Mười năm trước, quả thực, có nhiều người đã mơ về một “thế hệ vàng” cho sự thay da đổi thịt của bóng đá Việt. Nhưng sự đổi thay ấy, sau đỉnh cao là chức vô địch khu vực, với một Dương Hồng Sơn chắc chắn, một Vũ Như Thành vững chãi, một Nguyễn Minh Phương điềm tĩnh, một Lê Công Vinh khao khát… đã trượt dài theo những thất bại chỉ vì thiếu nền móng vững chắc. Một thế hệ vàng lóe lên, rồi biến mất, sau chức vô địch “vô tiền khoáng hậu” của mùa đông năm ấy.

Nhưng bây giờ sẽ khác. Một thế hệ vàng mới của bóng đá Việt đang vươn vai cáng đáng nhiệm vụ thay thế đàn anh và làm những điều phi thường mà các thế hệ đi trước còn dang dở.

Hy vọng từ hiện tại và tương lai

Định mệnh đã run rủi thế nào để năm 2008 và năm 2018 của bóng đá Việt lại ngân lên những ký ức đẹp đến vậy. Nếu đã là định mệnh, thì ngày 27/1 này, chức vô địch chúng ta không được để tuột mất. Chức vô địch của niềm tin, sự nhiệt huyết và tinh thần hy sinh của bao thế hê hun đúc nên.

Nhưng đằng sau thành công của U23 Việt Nam hôm nay là gì? Câu hỏi sẽ khiến nhiều chuyên gia bóng đá Việt đau đầu. Liệu rằng “cú hích” to lớn từ U23 Việt Nam có thực sự là điều kiện đủ để nâng tầm một nền bóng đá rệu rã, đầy rẫy những tệ nạn mà rất nhiều người hâm mộ đã quay lưng? Bóng đá Việt đã thực sự trỗi dậy hay chỉ là “thà một phút huy hoàng rồi chợt tối/ Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm?”

Đội tuyển U23 Việt Nam đang gánh trên vai niềm tự hào của cả dân tộc. Ảnh: vtc.vn

Đội tuyển U23 Việt Nam đang gánh trên vai niềm tự hào của cả dân tộc. Ảnh: vtc.vn

Những Bùi Tiến Dũng, Đỗ Duy Mạnh, Lương Xuân Trường, Nguyễn Quang Hải… đã thực sự là những người hùng. Những người hùng cứu rỗi tinh thần của một dân tộc đã chịu rất nhiều những lầm than, đau đớn từ tâm lý “nhược tiểu” trên bản đồ thế giới, kể cả bóng đá. Từ đây, chúng ta có thể vỗ ngực xưng tên, có thể ngẩng mặt đầy tự hào về một Việt Nam “sánh vai” với châu lục. Nhưng để sự sánh vai ấy không chỉ là khoảnh khắc, bóng đá Việt còn rất nhiều thứ phải làm, phải lo.

Trận chung kết với U23 Uzbekistan ngày 27/1 sắp tới, dù thắng dù thua, chúng ta cũng đã làm hết mình, đã chiến đấu đúng với cái tinh thần bất khuất nghìn đời của dân Việt. Những cảm xúc mà U23 Việt Nam mang lại ở giải đấu này để để bù đắp những thương tổn mà bóng đá Việt phải chịu thời gian qua. Trước một Uzbekistan mạnh mẽ và kỷ luật, hy vọng rằng đôi chân của các chàng trai áo đỏ vẫn thăng hoa.

Nếu đã là định mệnh, chúng ta có quyền hy vọng vào một chức vô địch đẹp như tranh vẽ của U23 Việt Nam, một câu chuyện cổ tích với cái kết có hậu như các bà các mẹ Việt Nam hay kể cho con cháu. Dẫu biết đến lúc này mọi thứ chưa là gì cả, nhưng chúng ta có quyền mơ về “ngôi vua” U23 châu Á và xa hơn nữa, là sự xưng hùng trên bản đồ bóng đá thế giới. Cảm ơn các em, lâu lắm rồi người hâm mộ mới lại được vỡ òa trong niềm sung sướng tột độ như vậy.

Đăng Kiệt

Theo NTD

largeer