Đăng nhập Đăng ký

hoặc

Vui lòng nhập thông tin cá nhân

Đặt lại mật khẩu

Nhập email của bạn để lấy lại mật khẩu

Email không đúng

Bài 8. Hành trình mới của bánh Trung thu

Thứ sáu, 03/10/2025 07:15 (GMT+7)

Khi chiếc bánh Trung thu được cắt, đó cũng là lúc mở ra một câu hỏi lớn. Một bên là ký ức ngọt ngào về hạt sen, mứt bí của bà, của mẹ. Một bên là hình ảnh chiếc bánh nhân tan chảy gây bão trên mạng xã hội.

Giữa hai thế giới ấy, tương lai của chiếc bánh Trung thu đang được định hình - một hành trình vừa thú vị, vừa đầy thách thức, nơi truyền thống và sáng tạo buộc phải tìm được tiếng nói chung để không bị lãng quên.

Bánh Trung thu trong vòng xoáy toàn cầu hóa

Chiếc bánh Trung thu đã vượt xa biên giới Đông Á để trở thành “đại sứ ẩm thực” của cả một nền văn hóa. Ở San Francisco (Hoa Kỳ), các khu Chinatown rực rỡ đèn lồng vào mùa thu, bày bán đủ loại bánh từ nhân hạt sen, nhân trà xanh cho tới nhân chocolate.

Paris (Pháp) có cửa hàng Nhật bày bánh dẻo tinh xảo theo phong cách tối giản. Singapore biến Trung thu thành mùa lễ hội ẩm thực với các gian hàng trong khách sạn 5 sao, nơi mỗi hộp bánh được thiết kế như một món quà nghệ thuật. Ở Sydney (Australia), siêu thị bày riêng một quầy bánh Trung thu trong suốt tháng Tám, phục vụ cộng đồng người Hoa và cả khách hàng bản địa.

Nhân thập cẩm truyền thống - mặn ngọt đan xen, lẫn mùi lạp xưởng - thường khó hợp khẩu vị người phương Tây, nhưng họ lại mê bánh lava trứng muối, chocolate, caramel. Một số đầu bếp sáng tạo thử nghiệm bánh nhân phô mai xanh, rượu rum, thậm chí cả thịt xông khói.

Mạng xã hội tràn ngập hình ảnh những chiếc bánh pha trộn hương vị Đông - Tây, vừa lạ vừa vui, khiến giới trẻ thích thú. Càng đi xa, càng biến hóa nên có người mơ mộng tếu táo: “Nếu cứ sáng tạo mãi, sắp tới sẽ có cả phiên bản hamburger bánh Trung thu - ăn một cái no cả ngày!”.

Những biến tấu ấy, dù gây tranh cãi, lại phản ánh đúng bản chất của ẩm thực: luôn chuyển động theo khẩu vị thời đại. Nếu không chịu đổi mới, có lẽ bánh Trung thu đã bị đẩy vào viện bảo tàng cùng những nghi thức lễ hội đã mai một.

Nhưng đổi mới quá đà cũng khiến nhiều người lo ngại: Một ngày nào đó, liệu chúng ta có còn nhận ra chiếc bánh Trung thu gắn liền với ký ức tuổi thơ? Đây chính là bài toán nan giải giữa sáng tạo và gìn giữ, giữa hấp dẫn thị trường và bảo vệ giá trị văn hóa.

Chiếc bánh "xanh" và cuộc trò chuyện với Gen Z

Trong kỷ nguyên biến đổi khí hậu, bánh Trung thu cũng buộc phải “xanh” hơn. Nhiều thương hiệu đã giảm đường, giảm chất béo, chuyển sang nguyên liệu hữu cơ; thậm chí áp dụng mô hình zero waste, dùng hộp tre ép, bã mía có thể tái sử dụng thành hộp trà hay hộp trang sức.

Một số nhà sản xuất còn hợp tác với nông dân, đưa nông sản bản địa vào nhân bánh: gấc đỏ, khoai lang tím, hạt điều Bình Phước, trà sen Hồ Tây. Ăn miếng bánh ấy, không chỉ thấy ngon, mà còn “nếm” được cả hương đất trời, công sức của người nông dân gửi gắm vào từng nguyên liệu.

Bên cạnh đó, chiếc bánh cũng bước vào không gian số. Có thương hiệu tung ra bánh NFT – khách hàng mua một phiên bản ảo trên blockchain kèm hộp bánh thật ngoài đời. Một số hãng livestream toàn bộ quy trình làm bánh, hay dùng ứng dụng AR để biến hộp bánh thành sân khấu ảo: chỉ cần quét mã, chú Cuội hiện ra múa hát trên màn hình điện thoại.

Từ góc nhìn kinh tế, sự đổi mới này không chỉ chiều lòng Gen Z mà còn mở ra thị trường khổng lồ. Mỗi mùa Trung thu giờ không chỉ là mùa “ăn bánh”, mà còn là mùa “trải nghiệm”: trải nghiệm mua sắm online, trải nghiệm nghệ thuật bao bì, trải nghiệm chia sẻ trên mạng xã hội. Từ một món ăn truyền thống, bánh Trung thu đã trở thành một sự kiện văn hóa – truyền thông đại chúng.

Giữ hồn xưa giữa muôn vàn sáng tạo

Sáng tạo là tất yếu, nhưng giữ hồn truyền thống mới là thách thức lớn nhất. Bởi nếu chiếc bánh mất đi ý nghĩa đoàn viên, mất đi nghi thức cắt bánh, chia phần dưới ánh trăng, nó sẽ chỉ còn là một món bánh ngọt cao cấp giữa hàng trăm món tráng miệng khác.

Các nhà nghiên cứu văn hóa nhấn mạnh: giữ hồn truyền thống không đồng nghĩa với bảo thủ. Vỏ có thể thay đổi, nhân có thể biến tấu, nhưng tinh thần “chia ngọt sẻ bùi” thì phải được bảo tồn.

Nhiều gia đình trẻ ở đô thị đang tìm cách tái tạo nghi thức Trung thu: tự làm bánh tại nhà, mời bạn bè đến phá cỗ, tắt điện thoại vài tiếng để trò chuyện. Một số cộng đồng tổ chức Trung thu cho trẻ em khó khăn, biến chiếc bánh thành món quà nhân ái. Khi ấy, bánh không chỉ là món ăn, mà là cầu nối gắn kết người với người.

Và rồi, ta có thể mường tượng một kịch bản hài hước mà lạc quan: Trung thu năm 2050, lễ hội diễn ra trên trạm vũ trụ. Trẻ em mặc đồ phi hành gia rước đèn, người lớn nhâm nhi trà không trọng lực, còn bánh Trung thu trở thành “moon-cake” đúng nghĩa – ăn ngay ngoài quỹ đạo. Người ta livestream cảnh cắt bánh, nhìn mảnh bánh trôi lơ lửng trong cabin, rồi vẫn nở nụ cười chúc nhau: “Trung thu đoàn viên!”.

Bởi suy cho cùng, chiếc bánh Trung thu có thể thay vỏ, đổi nhân, ứng dụng công nghệ, thậm chí bay lên tận mặt trăng thật sự. Nhưng trái tim của nó thì không đổi – đó là trái tim đoàn viên, ký ức tuổi thơ, niềm vui sum vầy. Chính điều ấy khiến Trung thu luôn đáng mong chờ, dẫu thời gian có trôi và thế giới có đổi thay.