Đăng nhập Đăng ký

hoặc

Vui lòng nhập thông tin cá nhân

Đặt lại mật khẩu

Nhập email của bạn để lấy lại mật khẩu

Email không đúng

45 tuổi không chồng con, tôi tự do còn thiên hạ lại thấy đáng thương

Thứ ba, 28/10/2025 11:11 (GMT+7)

Trong mắt số đông, phụ nữ bước qua tuổi 30 mà chưa kết hôn là “có vấn đề”: hoặc kén chọn quá, hoặc sự nghiệp trục trặc, hoặc… cố chấp với tự do. Những khuôn mẫu ấy bám vào mỗi cuộc đối thoại, mỗi ánh nhìn đánh giá, khiến lựa chọn sống độc lập của phụ nữ trở nên khó thấu hiểu.

Chị Giang, 44 tuổi, vẫn chưa một lần kết hôn. Mỗi lần chị nói không muốn lập gia đình, mọi người đều hỏi “tại sao?” và hàng vạn câu hỏi khác. Với chị, chẳng tìm được lý do.

Chị chia sẻ: “Tôi vốn là kiểu người từ nhỏ đến lớn chưa từng mơ ước mặc váy cưới. Váy cưới mang lại cho tôi cảm giác duy nhất là chật muốn nghẹt thở”. Nhưng khi không kết hôn, thật sự chị gặp nhiều phiền phức.

Ở độ tuổi của chị, mọi người gặp và sẽ không hỏi “đã kết hôn chưa?”, “có con chưa?”, mà hỏi thẳng “con học lớp mấy rồi?”.

Để ứng phó với tình huống này, chị bịa một đứa con 10 tuổi, học tốt vừa phải, “chỉ top 10 thành phố”. Thế là xong, không ai hỏi thêm nữa. Nghe đến thành tích của con người khác, đa phần đều không mặn mà kéo dài cuộc nói chuyện.

Trường hợp chị Hà, xinh xắn, thu nhập ổn định, và thường xuyên đối mặt câu hỏi “chồng chị làm nghề gì vậy?”. Tình huống này, chị sẽ không bịa ra một ông chồng. Vì chị thấy bịa một đứa con thì dễ, chứ bịa ra một người đàn ông thì quá rủi ro.

Bịa hay quá thì người ta không tin, bịa thật quá thì càng nghe càng tức. Chị không thể bịa ra một người đàn ông tốt hoàn hảo. Thế nên khi bị hỏi, chị khẽ thở dài: “thôi đừng nhắc đến nữa”. Thế là họ mặc định chị có chồng.

Khi Hà ngoài 30 tuổi, bạn bè đều đã lần lượt lấy chồng. Bạn chị còn khoe họ hạnh phúc lắm. Hà có hỏi: “Cậu chăm hai đứa con cực vậy, sao mà hạnh phúc nổi?”.

Cô bạn kể: “Mỗi sáng thức dậy nấu ăn cho tụi nó, đưa chúng nó đi học, đón chúng nó đi học về, nấu ăn, kèm học bài. Đến tối được nằm xuống giường, nhìn chúng nó, thực sự rất hạnh phúc”.

Hà thầm nghĩ “làm gì có chuyện đó!”. Nhưng sau này tôi mới thấy, cô ấy không nói dối. Vì có lần, Hà dậy sớm bắt máy bay đi họp ở tỉnh khác, họp xong đi công trình, xong lại họp. Khi xong việc nằm trên giường ngắm trần nhà. Hà cũng thấy hạnh phúc vô cùng. Sau khi lao động vất vả, mà được nghỉ ngơi sẽ thấy rất hạnh phúc.

Vậy nên, Hà nghĩ, con cái hay công việc cũng đều vất vả, nhưng mỗi người chọn một kiểu hạnh phúc để gắn bó. Hà chọn công việc, vừa vất vả mà lại còn kiếm ra tiền. “Lúc nhận tiền bạn cũng hạnh phúc thật sự mà”.

Nhiều người cho rằng, không kết hôn là chuyện rất thảm. Hiền, 45 tuổi, làm freelancer, ngủ đến khi tự tỉnh, thu nhập dư thừa cho cuộc sống hiện tại và tương lai. Vậy mà người ta vẫn thương hộ “Sau này mới thấy khổ”. Nhưng “sau này” ấy… là bao giờ? Và liệu có chắc những người ràng buộc trong hôn nhân sẽ không khổ?

Cho đến một hôm, Hiền đi ăn với hai vợ chồng người bạn. Đang đi ăn thì hai người họ cãi nhau. Hiền chết lặng, cảm giác như quay về chính nhà mình. Không dám nói gì, không dám nhúc nhích. Cô bạn mắng chồng, đậu mỗi cái xe mà cũng không xong, còn làm được gì nữa. Người chồng kia nói, “cô bị điên à”. Thế là Hiền quay sang bảo bạn: “Hai cậu ly hôn đi, tớ ở với cậu”. Về sau Hiền nói với bạn: “Lần sau đừng dẫn chồng theo nữa, tớ chịu không nổi cảnh vợ chồng cãi nhau”.

Quả nhiên cô bạn không dẫn theo chồng nữa, nhưng cứ ngồi xuống là bắt đầu chửi chồng, cảm giác nhưng ông chồng vắng mặt, nhưng lại hiện diện khắp nơi. Lần nào cũng khóc lóc đòi ly hôn, khóc mấy năm rồi, vẫn không ly hôn. Thì ra chuyện ly hôn, cô chỉ nói với Hiền, chứ không nói với chồng cô.

Thỉnh thoảng cô cũng quan tâm Hiền, nói: “Tớ cứ than vãn thế này cũng ngại, cậu có gì phiền não kể tớ nghe đi. Hiền đáp: “Tớ chẳng có phiền não gì”. Nhưng lại nhận ra, mình phải có, bởi vì phiền não là “giấy thông hành” đề giữ tình bạn của hai người. Hiền đành bịa ra phiền não, phiền não do cãi nhau với mẹ nhiều lần và cô ấy “như bóc trúng tủ” tuôn ra liên tiếp luôn, khiến Hiền nghĩ: “May mà cuộc đời cô chỗ nào cũng có phiền não, chứ quan tâm thật thì mình lộ rồi”.

Ở tuổi 45, những người phụ nữ chọn sống một mình không phải vì họ thiếu ai đó, mà vì họ thấy đủ đầy với chính mình. Họ vẫn nỗ lực, vẫn yêu thương, vẫn tận hưởng những giây phút an nhiên.

Vui vẻ không chỉ đến từ việc làm mẹ. Hạnh phúc cũng chẳng nhất thiết phải có chồng.

 


Điều đáng thương thật sự là khi một người phải sống theo mong đợi của xã hội, thay vì mong muốn của bản thân.

Yên Sơn
Nguồn: sohuutritue.net.vn