Côn đồ bệnh viện tái diễn, làm sao ngăn chặn
Vụ người nhà bệnh nhân hành hung nữ bác sĩ ở Nghệ An lần nữa rung hồi chuông cảnh báo. Nếu không nghiêm khắc xử lý hành vi côn đồ, sẽ có thêm bác sĩ thành bệnh nhân.
hoặc
Vui lòng nhập thông tin cá nhân
hoặc
Vui lòng nhập thông tin cá nhân
Nhập email của bạn để lấy lại mật khẩu
Trong khoảnh khắc mong manh giữa sự sống và cái chết, tấm lòng những chiến binh “áo trắng” lại một lần nữa chiến thắng, giành giật sự sống từ tay “tử thần”.
Nhắc đến nhân viên y tế, sẽ nhắc đến những cuộc chiến về chuyên môn phẫu thuật, cứu chữa, hội chẩn… để cứu sống bệnh nhân. Thế nhưng, câu chuyện lần này thực sự đúng theo nghĩa đen, khi các y bác sĩ ở Bệnh viện Sản Nhi Nghệ An đã lao vào một kẻ dùng dao tấn công bệnh nhân, để cứu sống những bệnh nhân ở trong khoa.
Câu chuyện tấm lòng y đức nghe qua tưởng chừng chỉ có trong phim, thế nhưng đây là sự việc có thật chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
10 giờ ngày 23/10, một người đàn ông vào phòng 305 Khoa Sơ sinh của bệnh viện Sản Nhi Nghệ An, rồi đột ngột dùng dao tấn công người nhà bệnh nhân và nhân viên y tế đang thực hiện chăm sóc trẻ tại phòng.

Đáng sợ hơn, kẻ này giằng lấy một trẻ sơ sinh cùng phòng đưa ra cửa sổ với ý định ném xuống. Lúc này, điều dưỡng Trần Thị Hồng đã kịp thời lao vào giành lại đứa bé. Cũng vì vậy, chị Hồng liền bị người đàn dùng dao tấn công.
Thấy vụ việc, nhằm ngăn cản đối tượng, bảo vệ an toàn cho bệnh nhân, nhiều nhân viên y tế khác trong khoa cũng đã vào can ngăn. Vụ việc tấn công, truy sát bằng dao này đã khiến 4 nữ điều dưỡng bị thương.
Trong đó, điều dưỡng Thùy Trang bị thương nặng nhất với 4 vết dao đâm sâu vào vùng cổ, vùng ngực. Còn các nữ điều dưỡng khác bị thương ở vùng bụng, mắt. Đối tượng bị lực lượng an ninh bắt giữ sau đó.
Kể ra thì dài nhưng sự việc chỉ diễn ra trong một vài phút ngắn ngủi. Lúc này, lằn ranh sinh tử mong manh như màn khói, và thực sự chỉ dùng từ “may mắn” để miêu tả khoảnh khắc này. Bởi ngoài các nhân viên y tế thì chỉ có 2 người nhà bệnh nhân bị thương nhẹ, 1 trẻ sơ sinh bị xây xát vùng đầu, nhưng đều không bị ảnh hưởng đến tính mạng.
Để có sự may mắn của bệnh nhi và người nhà, đã đánh đổi bằng máu của các nhân viên y tế. Trong thời khắc đó, chỉ có tấm lòng y đức, cùng với sự dũng cảm bản năng, họ mới dám lao vào cứu người trước một gã đàn ông có sức khoẻ gấp nhiều lần, thậm chí còn cầm dao hung hăn đuổi chém.
Nếu một người bình thường, khi thấy những kẻ điên này thì sẽ lập tức chạy xa, hoảng hốt kêu cứu, bởi không có gì quý hơn tính mạng của mình. Nhưng các chiến binh “áo trắng”, khoác trên mình nhiệm vụ cao cả cứu người, thực sự đã lao mình để cứu những sinh linh nhỏ bé, trong đó có một trẻ sơ sinh.
Thật không dám tưởng tượng nếu nữ điều dưỡng không kịp cháu bé sẽ bị tổn thương như thế nào. Thật không dám nghĩ đến nếu các nhân viên y tế khác không ngăn chặn thì kẻ này sẽ hãm hại bao nhiêu người nữa.
Họ chính là những anh hùng đời thường, những người xứng đáng được tôn vinh.
Thế nhưng, không phải chỉ khi có sự việc trên xảy ra thì lòng dùng cảm, tấm lòng y đức của các y bác sĩ mới được thể hiện. Phía trong bệnh viện, mỗi ca trực là một trận chiến, mỗi nhịp tim hồi sinh là thành quả của lòng tận tâm, nghị lực và cả những hy sinh thầm lặng mà ít ai thấu hiểu.
Mỗi ngày, những chiến binh khoác áo blouse chiến đấu với muôn vàn khó khăn khắc nghiệt để có thể cứu sống một mạng người. Những đêm trực nối dài bằng những bước chân vội vã, những chiếc cáng lao nhanh vào phòng cấp cứu, những ánh mắt căng thẳng dõi theo màn hình nhịp tim. Đôi khi, khoảnh khắc giao thừa cũng lặng lẽ trôi qua mà chẳng ai kịp nhận ra.

Giữa những hành lang sáng đèn suốt ngày đêm của bệnh viện, những điều dưỡng vẫn âm thầm, bền bỉ với công việc của mình. Không có chỗ cho sự chần chừ, họ lao vào công việc một cách thuần thục. Những đôi tay nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi không một giây ngừng nghỉ, bởi chỉ cần chậm một nhịp thôi, sự sống mong manh kia có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Bởi vậy, khi gã đàn ông cầm dao định hãm hại các bệnh nhi trong vụ việc vừa qua, những nữ nhân viên y tế đã xông đến cứu như một bản năng. Chắc chắn rằng, thời điểm đó không ai kịp suy nghĩ, trong mắt họ chỉ có những bệnh nhân, trong tâm thức của họ chỉ một lòng cứu người.
Tất cả bệnh nhân hay người thân khi bước vào bệnh viện mang theo tâm lí hoang mang, sợ hãi, cả những nỗi đau và tuyệt vọng. Với những người đã dạn dày trong nghề, các nhân viên y tế hiểu rằng phải làm một điều gì đó, phải nỗ lực thêm một tý dù cơ thể đã rã rời.
Bởi với y bác sĩ, hạnh phúc là khoảnh khắc nhịp tim yếu ớt dần trở nên ổn định, là ánh mắt mừng rỡ của người thân khi bệnh nhân thoát khỏi lưỡi hái tử thần, là những giọt nước mắt vui mừng thay cho nỗi tuyệt vọng ban đầu.
Tại bệnh viện, không chỉ cứu người, các nhân viên y tế còn thắp lên hy vọng. Mỗi ngày, họ viết tiếp những câu chuyện hồi sinh kỳ diệu – nơi mà sự sống, dù mong manh đến đâu, cũng được nâng niu, giữ gìn và hồi phục.