Đăng nhập Đăng ký

hoặc

Vui lòng nhập thông tin cá nhân

Đặt lại mật khẩu

Nhập email của bạn để lấy lại mật khẩu

Email không đúng

Công việc nhàm chán nhưng tôi không dám nghỉ

Thứ sáu, 31/10/2025 15:38 (GMT+7)

Ở tuổi 32, tôi có công việc với mức lương chỉ đủ chi tiêu hàng ngày, không quá nhiều áp lực và cạnh tranh. Mọi thứ tưởng chừng đáng mơ ước nhưng ngày nào đi làm tôi cũng thấy trống rỗng, chán nản.

Làm việc như một cỗ máy

Ngày hôm nay, như bao ngày khác, tôi thức dậy lúc 6 giờ rưỡi. Chọn một bộ đồ gọn gàng, buộc tóc lên, tôi ra khỏi nhà với chiếc balo quen thuộc.

Con phố tôi đi qua mỗi sáng vẫn đông như mọi khi. Hàng phở đầu ngõ bốc khói nghi ngút, bác bảo vệ tòa nhà chào tôi bằng cái gật đầu quen thuộc. Tôi bấm thang máy lên tầng bốn, chào vài đồng nghiệp, bật máy tính và mở hộp thư. Công việc nhàm chán lại bắt đầu.

Tôi làm content marketing cho một công ty truyền thông nhỏ ở Hà Nội. Gần mười năm trong nghề, tôi từng rất yêu công việc này. Ngày mới vào, tôi háo hức với từng dự án, vui mừng khi ý tưởng được duyệt, hồi hộp khi chiến dịch đầu tiên chạy thành công. Khi ấy, chỉ cần một bài viết được chia sẻ nhiều hay một video lên xu hướng, tôi đã thấy cả ngày hôm đó thật đáng giá.

Công việc nhàm chán nhưng thu nhập tương đối, tôi không dám nghỉ.

Nhưng niềm háo hức ấy đã rời bỏ tôi từ lâu, lặng lẽ, chậm rãi, như ngọn đèn cạn dầu mà chẳng ai buồn châm thêm.

Giờ đây, mỗi ngày đi làm đều có thể đoán trước. Tôi mở laptop, đọc tài liệu, viết bài, gửi duyệt rồi sửa theo góp ý. Cuối ngày tắt máy, đứng dậy, ra về cùng tiếng chuông thang máy quen thuộc.

Làm đủ KPI được giao, tôi nhận lương đều đặn mỗi tháng, nhưng không còn cảm giác mình đang tiến lên. Mọi thứ dừng lại ở mức “ổn” – và chính cái “ổn” đó khiến tôi thấy sợ.

Thu nhập khoảng 15 triệu đồng đủ để tôi trang trải cuộc sống tối thiểu ở Hà Nội: Thuê nhà, ăn uống, chăm sóc bản thân và con nhỏ. Công ty không bắt tăng ca, có thể về sớm mà không bị trừ lương. Sếp dễ chịu, đồng nghiệp thân thiện. Ai nghe qua cũng bảo tôi may mắn, nhưng chỉ tôi biết mình đã không còn thấy hứng thú với công việc này.

Không dám nghỉ việc chỉ vì sợ

Mỗi sáng đi làm, tôi phải tự thuyết phục bản thân rằng: “Không sao đâu, có việc là may rồi”. Nhưng trong lòng, một tiếng nói khác lại vang lên: “Đây có phải cuộc sống mà mày từng mơ ước không?”.

Tôi từng tưởng tượng nếu một ngày không còn phải mở laptop, không kiểm tra mail, không làm những việc mình không thích – tôi sẽ đi dạo, đọc sách, viết điều mình muốn. Nhưng rồi tôi nghĩ đến tiền nhà, hóa đơn, tiền đóng học cho con… và ý nghĩ ấy vụt tắt.

Để bám trụ lại đất thủ đô này, tôi cần thu nhập. Và ở tuổi ngoài 30, tôi sợ thất nghiệp, sợ phải bắt đầu lại, sợ không tìm được nơi nào tốt hơn. Nghĩ đến cảnh phỏng vấn, thử việc, làm quen lại từ đầu, tôi thấy mệt.

Còn một lý do nữa, tôi làm việc ở công ty của người quen. Họ từng giúp tôi rất nhiều, hỗ trợ khi tôi gặp khó khăn. Tôi nợ họ một ân tình. Giờ nghỉ ngang, tôi sợ bị nói vô ơn. Tôi tự nhủ: “Thôi thì cố thêm vài tháng, xong dự án rồi tính”. Nhưng dự án này nối dự án khác, hết quý này sang quý kia, hết năm này sang năm khác – và tôi vẫn ở lại.

Tôi nhận ra mình đang mắc kẹt trong hai chữ “ổn định”. Mọi thứ vừa đủ tốt để không thể than nhưng cũng vừa đủ tẻ nhạt để chẳng còn muốn gắn bó.

Thỉnh thoảng, nhìn bạn bè cùng tuổi chuyển việc lương cao hơn, nhiều áp lực hơn hoặc dành thời gian đi học hay khởi nghiệp, tôi vừa ngưỡng mộ vừa chạnh lòng. Họ dám rẽ hướng, còn tôi vẫn đứng yên.

Nhiều người bảo tôi than vãn, rằng có hàng triệu người ngoài kia còn vất vả hơn, thậm chí nhiều người thất nghiệp. Tôi biết chứ. Nhưng mệt mỏi vì thiếu ý nghĩa khác với mệt mỏi vì thiếu tiền. Một bên làm ta đói bụng, bên kia khiến ta héo mòn.

Ổn định không phải là hạnh phúc

Trước đây, tôi nghĩ chỉ cần có công việc ổn định, thu nhập đều, thời gian linh hoạt là hạnh phúc. Nhưng hóa ra, con người không chỉ cần tiền mà còn cần cảm giác được sống có ý nghĩa.

Một công việc tốt có thể nuôi sống ta, nhưng chỉ có một công việc ý nghĩa mới nuôi dưỡng tâm hồn hằng ngày.

 

Có lẽ tôi vẫn sẽ làm công việc này thêm một thời gian nữa. Tôi chưa đủ can đảm để rẽ hướng, nhưng ít nhất, tôi đã dừng việc tự dối mình rằng “mọi thứ vẫn ổn”. Tôi biết mình đang mệt, đang rỗng, đang cần thay đổi. Và tôi tin, chỉ cần nhận ra điều đó, nghĩa là mình vẫn còn cơ hội.

Ở tuổi 32, tôi chưa có sự nghiệp rực rỡ, chưa có nhà, chưa có những điều mà xã hội gọi là “thành công”. Nhưng tôi đang học cách sống khác: Chậm lại, lắng nghe bản thân và không để mình trở nên vô cảm.

Và một ngày nào đó, khi đủ dũng cảm, tôi sẽ rời khỏi chiếc lồng ổn định này để sống cuộc đời thật sự thuộc về mình.

Bá Cường
Nguồn: sohuutritue.net.vn