Nghệ An: Ngăn cản kịp thời người phụ nữ ôm 2 con nhỏ định nhảy cầu tự tử
Phát hiện người phụ nữ ôm 2 con nhỏ đứng bên thành cầu với ý định nhảy xuống tự tử, người đi đường đã chạy đến ngăn cản và báo lên chính quyền địa phương.
hoặc
Vui lòng nhập thông tin cá nhân
hoặc
Vui lòng nhập thông tin cá nhân
Nhập email của bạn để lấy lại mật khẩu
Mấy ngày qua, vụ người cha ôm hai con gái nhỏ nhảy cầu Bến Thủy (Nghệ An) khiến tim tôi nghẹn lại. Ba sinh mạng, hai đứa trẻ còn chưa kịp cảm nhận vị ngọt của cuộc đời đã bị nhấn chìm trong dòng nước lạnh.
Đó không chỉ là một bi kịch, mà còn để lại những lời ai oán về nỗi tuyệt vọng con người giữa đời sống hiện đại, nơi những áp lực vô hình có thể cuốn phăng lý trí và lòng nhân ái.
Khi tuyệt vọng áp đảo lương tri
Tôi không phán xét người cha ấy. Bởi ai trong chúng ta cũng có lúc bế tắc, có lúc tưởng như cả thế giới quay lưng. Nhưng tôi giận. Giận vì có những phút giây, người ta để cho bóng tối trong mình áp đảo lương tri. Giận vì khi đau khổ, thay vì tìm đến ánh sáng, lại chọn cách dập tắt luôn cả những mầm sống vô tội.
Không ai được quyền quyết định sự sống của người khác, nhất là của chính những đứa con mình sinh ra. Dù anh có đau đến đâu, thì con anh vẫn có quyền được lớn lên, được khóc, được cười, được tìm thấy hạnh phúc mà anh chưa kịp nắm.
Ước gì khi ấy, có một người dừng xe lại, đặt tay lên vai anh và nói: “Anh ơi, chuyện gì cũng có cách…”. Nếu khi ấy, có ai chịu lắng nghe, chịu hỏi han, có lẽ ba sinh mạng ấy đã không tan trong nước bạc chiều sông.
Trong một xã hội đầy áp lực, chúng ta thường nói nhiều về sự thành công, mà ít khi nói về nỗi tuyệt vọng. Người ta sợ bị xem là yếu đuối, sợ bị phán xét, nên chọn im lặng. Nhưng im lặng đôi khi là khởi đầu của bi kịch.
Không ai biết anh ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu đêm trắng, bao nhiêu lần muốn được ai đó hỏi: “Anh ổn không?”. Nhưng câu hỏi ấy, hình như đã không đến kịp.
Nếu xã hội của chúng ta, nhất là người thân, bạn bè, hàng xóm rộng lòng hơn, quan tâm đến nhau hơn nếu mỗi người biết mở lời an ủi, biết quan tâm có lẽ nhiều sinh mạng đã không ra đi chỉ vì cô đơn, tuyệt vọng.
Nó chỉ chuyển nỗi đau ấy sang cho người khác, những người phải sống với ám ảnh và mất mát không bao giờ hàn gắn. Một cái chết có thể chấm dứt khổ đau của cá nhân, nhưng sẽ để lại địa ngục cho người ở lại.
Nếu bạn đang tuyệt vọng, xin đừng chọn cái chết. Hãy chọn một thở thêm một hơi nữa thôi. Vì biết đâu, ngay sau đó, có một bàn tay dang ra níu bạn lại. Hãy chọn sống không phải vì bạn đã hết đau, mà vì bạn muốn dừng lại vòng lặp của bi kịch.
Sống, để chứng minh rằng bóng tối không thể nuốt hết ánh
sáng trong ta. Sống, để những đứa trẻ còn có cơ hội
gọi tiếng cha, tiếng mẹ
mà không phải trong giấc mơ. Sống,
để lần sau, khi tuyệt vọng gõ cửa, ta biết rằng mình từng đứng trên mép vực, và
đã chọn quay lại.
Mỗi người đều có thể là “người dừng xe lại” bên cầu Bến Thủy hôm ấy, chỉ cần kịp hỏi, kịp quan tâm, kịp nắm một bàn tay. Bởi đôi khi, sự sống không cần một phép màu lớn lao, chỉ cần một người khác chịu nhìn thấy nỗi đau của ta.
Cuộc đời này không chỉ có bóng tối. Vẫn còn những người sẵn sàng lắng nghe bạn, vẫn có những cánh tay dang ra dù bạn nghĩ mình chẳng còn ai. Hãy tin rằng, giữa muôn vàn nỗi khổ, vẫn có một con đường dẫn về hy vọng chỉ cần bạn chịu đi thêm một bước.
Một lời hỏi han, một tin nhắn, một cái ôm... đôi khi cũng đủ để kéo một người ra khỏi vực sâu. Nếu ai đó quanh bạn đang im lặng, hãy đừng bỏ qua. Bởi biết đâu, chỉ một câu nói giản dị: “Tôi ở đây, tôi nghe bạn nói” cũng có thể cứu được một sinh mạng.