Đóng popup đăng nhập
Đăng nhập Đăng ký

hoặc

Vui lòng nhập thông tin cá nhân

Đặt lại mật khẩu

Nhập email của bạn để lấy lại mật khẩu

Email không đúng

Ông bố bại liệt bị bỏ rơi, biết sự thật ai cũng nói 'xứng đáng'

Thứ tư, 19/11/2025 19:27 (GMT+7)

Người đàn ông tàn tật cầu cứu truyền thông vì bị vợ con ruồng bỏ, nhưng sự thật đằng sau lại là câu chuyện về bạo hành gia đình, phơi bày bi kịch của những lời hối hận quá muộn màng.

Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh đầy thương tâm, một người đàn ông ở thành phố Hứa Xương, tỉnh Hà Nam (Trung Quốc) ngồi trên xe lăn, nước mắt lưng tròng kể về nỗi bất hạnh của mình.

Theo Đài truyền hình Hà Nam, ông Hàn là bệnh nhân bị di chứng bại liệt và nhồi máu não, tìm đến chương trình truyền hình để xin được giúp đỡ. Ông kể rằng mình đã bị người vợ đầu ấp tay gối tát liên tiếp giữa chốn đông người, rồi vứt bỏ không thương tiếc vào viện dưỡng lão lạnh lẽo. Ông cầu xin đoàn tụ, cơ hội để sửa sai, để "gia đình lại là mái ấm". Lời kể của ông đã chạm đến lòng trắc ẩn của nhiều người. Nhưng khi các phóng viên lật sang trang khác của câu chuyện, sự thật hoàn chỉnh đã được phơi bày.

Ông Hàn chia sẻ câu chuyện bị gia đình bỏ rơi nhưng không được cảm thông. Ảnh: Sina

Một nửa sự thật không phải sự thật

Sự thật không đến từ những lời biện minh, mà đến từ những ký ức đẫm nước mắt và sự phẫn uất của con gái ông Hàn. Bức chân dung về người cha đáng thương, yếu đuối đã vỡ tan, thay vào đó là hình ảnh của một bạo chúa gia đình.

"Từ khi tôi có nhận thức, cha đã luôn bạo hành mẹ. Ông ấy say rượu, cầm chai rượu đập vào đầu mẹ tôi là chuyện thường ngày". Sự bạo hành không chỉ dừng lại ở thể xác, nó còn là sự khủng bố tinh thần mẹ con cô. Cô gái cho biết, cô không bao giờ quên được lời đe dọa rợn người của cha mình: "Tao không chỉ giết mẹ mày, mà trước khi giết mẹ mày tao phải giết mày trước!".

Con gái ông Hàn cho biết: "Kể từ khoảnh khắc ông ta cầm dao đứng dậy và đi về phía tôi, ông ta đã không còn con gái nữa. Khoảnh khắc đó, sự sợ hãi đã khiến tôi quyết tâm phải hành động. Việc đưa cha vào viện dưỡng lão là để bảo vệ mẹ, tránh cho bà phải chịu thêm những tổn thương về tinh thần hay thể xác".

Tiếp nhận thông tin từ con gái ông Hàn, phóng viên Đài truyền hình Hà Nam đã truy vấn ông Hàn. Cuối cùng, trước sự ép dư luận, ông Hàn thừa nhận thời còn trẻ đã nhiều lần bạo hành vợ, con. Trước ống kính, ông cầu xin: "Tôi sẽ không bao giờ đánh mắng vợ nữa, hy vọng họ có thể cho tôi một cơ hội nữa". Tuy vậy, con gái ông Hàn vẫn không cảm thông cho sự cầu xin của cha mình. Theo cô, ông Hàn chỉ cầu xin vì không còn nơi nương tựa và cũng không còn sức để đánh đập mẹ con cô.

Sau khi câu chuyện của ông Hàn được truyền thông đăng tải, rất nhanh đã nhận được sự quan tâm, chú ý của dư luận. Ở phần đầu chương trình, khi toàn bộ câu chuyện chưa sáng tỏ, nhiều người còn tỏ ra thương xót cho người đàn ông cao tuổi, bệnh tật mà bị gia đình bỏ rơi. Song, khi phần còn lại của câu chuyện được công khai, đa số đều thay đổi thái độ, cho rằng những gì ông Hàn phải chịu bây giờ là "xứng đáng", "quả báo".

Vòng tuần hoàn ác tính

Câu chuyện của ông Hàn là ví dụ kinh điển về vòng lặp của bạo hành gia đình và tại sao nó có thể kéo dài hàng thập kỷ. Thường có sự im lặng bao trùm những vụ bạo hành gia đình. Người vợ có thể im lặng vì sợ hãi, vì xấu hổ, hoặc vì hy vọng mong manh rằng kẻ bạo hành sẽ thay đổi. Con cái có thể im lặng vì chúng được dạy phải tôn trọng cha mẹ, hoặc vì chúng cảm thấy bất lực.

Sự thay đổi chỉ xảy ra khi có điểm bùng phát, một sự kiện đủ kinh hoàng để phá vỡ sự im lặng đó. Trong trường hợp này, đó là khi mối đe dọa không chỉ nhắm vào người mẹ, mà còn nhắm vào chính người con gái. Hành động cầm dao của người cha đã vượt qua lằn ranh không thể quay đầu. Nó không còn là chuyện trong nhà nữa, nó đã trở thành mối đe dọa đến tính mạng.

Quyết định đưa ông Hàn vào viện dưỡng lão, dù có vẻ tàn nhẫn khi nhìn từ bên ngoài, thực chất là hành động của sự sống còn. Đó không phải là sự ruồng bỏ, mà là nỗ lực tuyệt vọng để tạo ra không gian an toàn, để bảo vệ người mẹ khỏi những tổn thương không thể lường trước. Đó là lựa chọn cuối cùng, khi mọi hy vọng về sự thay đổi đã tắt ngấm.

Câu chuyện của gia đình ông Hàn là bi kịch không có lời giải đáp dễ dàng. Nó cho thấy rằng bạo hành không phải là lỗi lầm có thể sửa chữa bằng lời xin lỗi. Nó là căn bệnh ăn mòn, hủy hoại không chỉ nạn nhân mà cả chính kẻ gây ra nó.

Lê Nguyên
Nguồn: sohuutritue.net.vn