Từ con nhà nghèo, làm thợ mỏ từ nhỏ, chàng trai chinh phục học vị tiến sĩ Bắc Kinh
Từng làm việc trong hầm mỏ cùng cha từ năm 12 tuổi, người đàn ông Trung Quốc giành bằng tiến sĩ kỹ thuật khai thác mỏ, trở thành nguồn cảm hứng lớn cho mọi người.
hoặc
Vui lòng nhập thông tin cá nhân
hoặc
Vui lòng nhập thông tin cá nhân
Nhập email của bạn để lấy lại mật khẩu
Đối mặt với áp lực, nhiều đàn ông trẻ ngày nay tìm cách “chữa lành” trước khi học cách chịu đựng. Sức mạnh từng được coi là đặc trưng của đàn ông nay bị gạt đi để nhường chỗ cho những nũng nịu, đáng yêu đang được tôn vinh như chuẩn mực mới.
Xã hội phát triển khiến nhiều đàn ông trẻ chìm trong những liều dopamine rẻ tiền: game, mạng xã hội, những lượt like, lượt xem,... Cảm giác “được công nhận” đến quá dễ khiến họ không còn động lực theo đuổi mục tiêu dài hơi. Thay vì xây dựng bản thân, họ chọn cách phô diễn bản thân.
Nhiều người trưởng thành trong những gia đình thiếu vắng vai trò của người cha. Nên ít nhiều con trai không được dạy cách chịu đựng, cách vượt qua thất bại, cách giữ lời, cách đứng vững. Tử tế nhưng cảm xúc. Lễ phép nhưng yểu điệu.

Hình ảnh 30 “anh trai” trang điểm bóng loáng, da trắng hơn con gái, môi hồng, trang điểm dày cộm, tóc uốn tỉ mỉ, sẵn sàng sờ soạng, hôn nhau trên sân khấu, rơi nước mắt giữa tiếng hò reo và được tung hô như “hình mẫu nam tính mới”. Không sai, nhưng khi nó trở thành “chuẩn mới”, người trẻ không còn phân biệt đâu là biểu diễn, đâu là khí chất thật.
Cá biệt hơn, TikToker LVTS sẵn sàng đổi cả giới tính, mặc quần áo phụ nữ, nói giọng nữ để gây sự chú ý, để được nổi tiếng.
Hay những lần xuất hiện trước truyền hình, trước công chúng, MC Trấn Thành thường rơi lệ, rơi lệ vì hạnh phúc, vì áp lực, vì thành công, đôi khi còn rơi lệ vì bức xúc. Nhiều người nói là Thành diễn, nhưng tôi cho là không, Thành đang sống thật, nhưng chưa mạnh mẽ và rắn rỏi như hình mẫu đàn ông thực sự.

Cách đây không lâu, trong chuyến công tác ở Sài Gòn, tôi gặp anh Quý - tài xế chở tôi mấy ngày. Anh có làn da rám nắng, khuôn mặt hằn nếp nhăn, ánh mắt lúc nào cũng đượm buồn. Mỗi lần dừng xe, anh lại châm điếu thuốc, nhìn xa xăm như đang nghĩ gì đó.
Anh là bố đơn thân, nuôi con gái lớp 2. Ngày trước anh có công ty vận tải Bắc Nam. Vợ anh ở nhà, nhưng rồi không chịu được cảnh chồng đi suốt, để mặc gia đình và con cái, rồi bỏ luôn anh và con.
Mỗi lần chờ tôi gặp đối tác, anh tranh thủ gọi video cho con gái. Tôi vừa mở cửa xe, anh vội tắt máy, chẳng kịp chào con.

Tôi hỏi chuyện, anh mới thở dài: “Cực lắm anh ạ. Vừa làm ba, vừa làm mẹ. Đi làm suốt, con gửi bác hàng xóm. Có lần đang chạy xe, nghe bác gọi báo con bệnh, tôi phi về vội, chẳng may chạm với xe khác. Muốn giải quyết nhanh để về với con, mà người ta đòi công an. Tôi bỏ lại cả xe. Hôm sau nghe tiền phạt muốn sụp luôn. Nhưng tôi gục được không? Gục rồi con tôi thế nào?”.
Rồi anh kể thêm: “Có lần con làm tôi bực, tôi lỡ quát. Con bé không khóc, chỉ leo lên giường nằm im. Lúc đó tôi ước gì mẹ nó còn ở nhà… để đỡ cho con chút nào hay chút đó”.
Có lẽ anh Quý không đẹp, không hào nhoáng như những hot boy, nhưng anh có trách nhiệm gia đình, đó mới là thứ đàn ông cần có nhất. Lầm lì, trầy trật, nhưng vững vàng. Không diễn, không cần ai tung hô, anh chỉ làm điều anh phải làm.
Không ai muốn quay lại thời đàn ông phải nín nhịn mọi cảm xúc yếu đuối. Nhưng cũng không thể cổ suý hình ảnh đàn ông mỏng manh đến mức động tí là khóc, động tí là cần chữa lành.
Bởi khi đàn ông không còn đứng vững, gia đình mất trụ cột. Đàn ông không cần ầm ĩ, không cần khoe nhan sắc, không cần chứng minh mình mạnh mẽ. Sự mạnh mẽ thật chính là: chịu được thứ trách nhiệm quàng lên vai, giữ mình tỉnh táo trong hỗn loạn.
Và đôi khi, nó đơn giản như câu mà người đàn ông nào cũng từng nghe từ cha mình, nhưng lâu rồi ít ai còn nói: “Chuyện này khó. Để đó, tôi lo".

Đàn ông bây giờ đang dần giống nhân vật trong câu ca dao châm biếm "Làm trai cho đáng nên trai, khom lưng chống gối gánh hai hạt vừng".
Phong trào “chữa lành” bắt đầu như một liều thuốc, nhưng đang bị dùng như chất gây nghiện. Nhiều người tự nhận mình đang chữa lành để biện minh cho việc không tiến lên. Một thế hệ chọn dễ chịu hơn là dấn thân, chọn an toàn hơn là nỗ lực.
Sự yếu đuối vốn đáng thương, nhưng khi được tung hô, nó trở thành căn bệnh. Và căn bệnh đó đang làm đàn ông đánh mất vị trí của mình trong xã hội không phải vì ai tước đi, mà vì chính họ tự bỏ xuống.
Không phải quyền lực. Không phải sự áp đặt. Mà là bản lĩnh và trách nhiệm, thứ từng khiến họ được tin tưởng mà không cần nói nhiều. Một người đàn ông thực sự không phải là người đàn ông hoàn hảo bởi:
Anh ta biết sợ, nhưng vẫn bước tới.
Biết im lặng, nhưng không bỏ cuộc.
Biết sai, nhưng không đổ lỗi.
Biết lắng nghe, nhưng không để mình bị cuốn theo đám đông.
Biết mềm mỏng, nhưng không bao giờ yếu đuối.
Biết nhường nhịn, nhưng không đánh mất ranh giới.
Biết yêu thương, nhưng không vì tình yêu mà đánh rơi bản lĩnh.
Đó mới là đàn ông đích thực.
Phụ nữ vốn không cần đàn ông quá hoàn hảo. Họ chỉ cần đàn ông đúng nghĩa. Không cần giàu, không cần đẹp, không cần bóng bẩy, chỉ cần bốn chữ “tế”. Và đó là điều rất nhiều đàn ông ngày nay lại bỏ quên.
Tinh tế - hiểu người mình yêu mà không cần giải thích quá nhiều, biết lúc nào nghe, lúc nào hành động.
Kinh tế - không phải đại gia, nhưng phải biết lo, biết kế hoạch, biết tự đứng trên đôi chân mình.
Tử tế - không làm tổn thương, không dùng trách nhiệm để kiểm soát, không biến sự hy sinh thành công cụ.
Thực tế - nhìn cuộc sống đúng bản chất, không ảo tưởng, không tô vẽ rồi lại trách móc bản thân và người khác khi thất bại.