Hot girl Hàn Quốc 'thâm tím toàn thân vì tiêm thuốc bổ’ thắng kiện
Bị một phòng khám thẩm mỹ khuyên tiêm để cải thiện sức khỏe sinh sản, một hot girl Hàn Quốc gặp biến chứng nặng và khó thở nghiêm trọng.
hoặc
Vui lòng nhập thông tin cá nhân
hoặc
Vui lòng nhập thông tin cá nhân
Nhập email của bạn để lấy lại mật khẩu
Để ngăn chặn “những cái chết cô đơn”, Seoul đã phải chi hàng trăm triệu USD để thực hiện các biện pháp giúp đỡ về tinh thần cho những người trẻ có dấu hiệu xa lánh xã hội.
Tại Seoul, nếu bạn cảm thấy cô đơn lúc 3 giờ sáng, bạn có thể gọi đến tổng đài thành phố để chia sẻ. Bạn cũng có thể ghé vào “Cửa hàng tiện lợi Maeum” – nơi phục vụ mì ramen miễn phí và có người lắng nghe bạn kể về sự trống rỗng mà bạn đã giấu kín suốt nhiều tháng trời.
Những sáng kiến này không phải là chiêu trò nhất thời mà là một phần trong kế hoạch hành động 5 năm trị giá 451,3 tỷ won (tương đương 330 triệu USD) của chính quyền thành phố Seoul nhằm đối mặt với một cuộc khủng hoảng mà ít đô thị nào dám gọi tên thẳng thắn: sự cô đơn.
Tình trạng cô lập xã hội đang ngày càng lan rộng ở Hàn Quốc, và Seoul chính là tâm điểm. Hiện tại, hơn 35% hộ dân ở thủ đô là người sống một mình. Một khảo sát của Seoul cho thấy 62% trong số họ cảm thấy cô đơn, và 13,6% rơi vào tình trạng cô lập xã hội.
Một nghiên cứu riêng biệt vào năm 2023 ước tính có khoảng 130.000 người trẻ từ 19 - 39 tuổi đang sống trong trạng thái gần như tách biệt hoàn toàn với xã hội.
Trung tâm Ngăn ngừa Cô lập Seoul – cơ quan đầu tiên của Hàn Quốc chuyên xử lý vấn đề này ra đời vào tháng 1/2025 nhằm hỗ trợ những người dân có dấu hiệu xa lánh xã hội. Bà Lee Soo-jin, Giám đốc trung tâm chia sẻ: “Sự cô đơn ở Seoul không còn là gánh nặng riêng tư nữa. Chúng ta đang chứng kiến sự sụp đổ về sức khỏe tinh thần trên mọi lứa tuổi. Nhưng với nhiều người, đặc biệt là giới trẻ và nam giới trung niên gần như không có nơi nào để tìm đến chia sẻ”.
Đội ngũ của bà Lee đang phát triển hệ thống tiếp cận nhằm xác định những cá nhân có nguy cơ cao – những người thường bị hệ thống an sinh xã hội bỏ sót. Bằng cách chia sẻ dữ liệu với văn phòng phúc lợi, công ty tiện ích và dịch vụ giao hàng, họ có thể phát hiện các dấu hiệu cô lập như thư từ không nhận, hay các đơn đặt đồ ăn đơn lẻ lặp lại. Sau khi được xác định, các cá nhân này sẽ được liên hệ qua điện thoại, đến tận nhà hoặc được hỗ trợ phù hợp qua nền tảng số như tư vấn tâm lý, kết nối cộng đồng hoặc hướng dẫn tham gia các nhóm đồng hành.
Thành phố cũng triển khai tổng đài 24/7 và nền tảng trực tuyến kết nối người dùng với các dịch vụ tư vấn và chương trình cộng đồng.
Tuy vậy, giới học giả và người dân vẫn đặt câu hỏi liệu chính sách công có thể thật sự giải quyết một cảm xúc cá nhân và phức tạp như “cô đơn”.
“Cô đơn không đồng nghĩa với sống một mình.Với một số người, sự cô độc là tự do. Với người khác, nó là nỗi đau. Chính phủ có thể phát hiện hành vi, nhưng cảm xúc cô đơn chỉ có thể được thừa nhận bởi chính người đang trải qua”, giáo sư Byun Geum-seon (ĐH Ewha Womans) nói.
Một nghiên cứu năm 2024 của bà Byun chỉ ra 7 nhóm cô lập xã hội khác nhau từ thanh niên thất nghiệp đến những người sống trong gia đình nhưng không tìm được tiếng nói chung. Dù không sống tách biệt, nhiều người vẫn bị trầm cảm hoặc có ý nghĩ tiêu cực vì cảm giác không được thấu hiểu.
Một ví dụ là Shin Hye-jin, 28 tuổi, sinh viên cao học chuyển đến Seoul và sống trong phòng trọ. “Tôi sống trong một căn phòng nhỏ giống như ký túc xá gần trường. Tôi chưa bao giờ gặp hàng xóm của mình. Ngay cả trong lớp học, không ai nói chuyện trừ khi chúng tôi phải nói khi làm bài tập nhóm. Có những đêm tôi nhận ra rằng mình đã không nghe thấy giọng nói của chính mình trong nhiều ngày”, cô chia sẻ.
Sau này, Shin Hye-jin tham gia nhóm đi bộ im lặng – một hình thức giao tiếp không áp lực nhưng tạo kết nối ngầm. “Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng việc đi bộ lặng lẽ bên cạnh những người lạ đã giúp ích rất nhiều. Tôi cảm thấy an toàn, không ai mong đợi bất cứ điều gì từ tôi”, cô nói.
Một mô hình khác giúp đỡ những người xa lánh xã hội là “Cửa hàng tiện lợi Maeum” – nơi mọi người có thể ăn mì miễn phí, nghỉ ngơi, nhận thông tin sức khỏe tâm thần trong không gian thân thiện, không phán xét. Ngoài ra, chương trình “mỗi người là một người bạn” đào tạo những người từng cô lập để họ hỗ trợ người khác có hoàn cảnh tương tự.
“Kết nối không đủ, điều quan trọng là sự gắn bó lâu dài. Bạn cần cảm thấy rằng mình có ý nghĩa với ai đó, và người đó sẽ nhận ra nếu bạn biến mất.
Với Seoul, mỗi trường hợp tìm được lý do để bước ra khỏi nhà đã là một chiến thắng nhỏ nhưng đáng giá”, giáo sư Byun nói.