Lã Minh Trường: Kỳ thủ khiếm thị nhìn cuộc đời bằng trái tim
Thứ bảy, 02/08/2025 19:42 (GMT+7)
Dù đôi mắt không thể thấy rõ, nhưng Lã Minh Trường luôn “nhìn” được đường đi nước bước của cuộc đời bằng trái tim, bằng trí nhớ, bằng một bàn cờ vua đặc biệt và khối óc bền bỉ. Hành trình trở thành nhà vô địch, người truyền cảm hứng và người kết nối cộng đồng của Trường là một ván cờ dài đầy chiến lược - mà nước đi nào cũng đầy trách nhiệm.
Dù đôi mắt không thể thấy rõ, nhưng Lã Minh Trường luôn “nhìn” được đường đi nước bước của cuộc đời bằng trái tim, bằng trí nhớ.
Một sáng Hà Nội đổ nắng, dòng người
chen chúc trên đường Nguyễn Xiển. Giữa nhịp sống hối hả, tiếng còi xe lấn át
mọi thanh âm, một chàng trai trẻ lặng lẽ bước đi, tay cầm cây gậy dò đường -
biểu tượng quen thuộc của người khiếm thị. Nhưng ít ai biết, đằng sau dáng vẻ
có phần chậm rãi ấy là một trí tuệ sắc bén, một trái tim không lùi bước và một
tâm hồn tràn đầy ánh sáng.
Đó là Lã Minh Trường, 25 tuổi, quê ở
Hưng Yên, người từng giành hơn 19 huy chương quốc gia (8 huy chương vàng, 6 huy
chương bạc, 5 huy chương đồng) ở bộ môn cờ vua người khuyết tật và là một trong
10 Gương mặt trẻ tiêu biểu Thủ đô 2022. Nhưng nếu chỉ gọi Trường trong danh
xưng “kỳ thủ khiếm thị” thì quả là thiếu sót. Cậu còn là nhà hoạt động xã hội,
là người mở tủ sách cho trẻ em vùng cao, là người mang trung thu đến với bệnh
nhi, là người dựng nên những dự án thay đổi nhận thức cộng đồng. Và tất cả bắt
đầu từ… một bàn cờ.
Bàn cờ không giống ai
Kỳ thủ thường luyện cờ với đôi mắt,
còn Trường luyện cờ bằng trí nhớ và xúc giác. Bộ bàn cờ của Trường được thiết
kế khác biệt, các quân đều có chốt cắm xuống bàn để không bị xô lệch, quân đen
được đánh dấu bằng chiếc đinh nhỏ trên đỉnh, các ô đen được thiết kế nhô cao
hơn ô trắng để dễ phân biệt bằng tay. Trường không nhìn bàn cờ, cậu “sờ” ra thế
trận.
Trí nhớ là vũ khí sống còn
“Chúng em không có lợi thế quan sát
như người sáng mắt, nên phải ghi nhớ toàn bộ thế trận vào đầu. Cái gì mắt không
thấy, thì não phải tưởng tượng. Và trí nhớ là vũ khí sống còn”, Trường kể,
giọng đều đều nhưng ánh lên sự tự tin.
Trường luyện cờ bằng trí nhớ và xúc giác.
Từ những bài tập khai cuộc, thế cờ
phức tạp, đến cả các nước đi kinh điển của kỳ thủ quốc tế, Trường luyện hết.
Tại đội tuyển thể thao khuyết tật Hà Nội (1B Lê Hồng Phong, Ba Đình), ngày nào
cậu cũng đều đặn bắt hai chuyến xe buýt, vượt hơn 10 cây số chỉ để kịp giờ
luyện tập lúc 8 giờ sáng. Có những buổi luyện kéo dài đến trưa, rồi về nhà chỉ
kịp ăn cơm, nghỉ một chút rồi tiếp tục học tập hoặc làm việc cộng đồng.
“Mỗi ngày đi đường với em là một hành
trình. Qua đường, lên xe, xuống xe… cái gì cũng phải cẩn trọng, bởi chỉ cần một
sơ suất nhỏ là có thể bị ngã. Nhưng may mắn là em có cây gậy, có thói quen dậy
sớm và có lòng tốt của người đi đường”, Trường cười hiền.
Trường bắt đầu chơi cờ vua từ lớp 6.
Khi đó, nhà trường tổ chức hoạt động ngoại khóa cho học sinh khiếm thị. Một
thầy giáo dạy cờ vua nhận ra khả năng ghi nhớ và tư duy của Trường nên đã đề
xuất để cậu theo lớp nâng cao. Lúc ấy, Trường chỉ nghĩ đó là trò chơi. Nhưng
càng chơi, càng đam mê. Những thế cờ lắt léo, những nước đi bất ngờ trở thành
nơi Trường được tự do chiến đấu, nơi ánh sáng trong đầu cậu rõ hơn bất kỳ ánh
sáng nào ngoài đời.
Năm 2017, Trường bước vào đội tuyển
trẻ với vị trí “không ai đặt nhiều kỳ vọng”. Thế nhưng tại giải trẻ toàn quốc ở
TP HCM, cậu đã làm điều kỳ diệu, giành huy chương vàng đầu tiên sau trận lật
ngược thế cờ không tưởng. “Ván cờ đó em bị dồn vào thế thua, nhưng em không đầu
hàng. Em cố níu bằng thời gian, bằng sức bền, chờ đối thủ sơ hở. Và khi bạn ấy
sai, em lật lại được ván cờ, giành huy chương vàng đầu tiên. Đó là ván cờ khó
quên nhất trong đời em”.
Chính từ khoảnh khắc lật ngược ấy,
Trường được giữ lại đội tuyển và theo đuổi hành trình thể thao chuyên nghiệp
cho đến ngày nay. Cậu chưa từng giành huy chương ở đấu trường thế giới, nhưng
mỗi ngày luyện tập, mỗi sáng lên xe, mỗi ván cờ căng thẳng với đồng đội là một
hành trình không ai thấy nhưng đầy ý nghĩa.
Không chỉ cờ vua, mà là cuộc đời
Cờ vua không phải là tất cả với
Trường. Bước ra ngoài bàn cờ, cậu là người “chơi những nước đi lớn” trong cộng
đồng. Từ thời còn là sinh viên ngành Công tác xã hội tại Đại học Sư phạm Hà
Nội, Trường đã nổi bật khi làm Phó Bí thư Liên Chi đoàn, Chủ nhiệm CLB Sinh
viên khuyết tật Hà Nội, người khởi xướng Tủ sách Hy vọng cho học sinh vùng cao
ở Sơn La, tổ chức chương trình “Trung thu yêu thương” cho bệnh nhi tại Viện
Huyết học - Truyền máu Trung ương, phối hợp cùng các tổ chức quyên góp được hơn
20 triệu đồng hỗ trợ người khiếm thị ở Bắc Ninh trong đại dịch COVID-19, diễn
giả truyền cảm hứng trong các chương trình của Liên Hiệp Quốc.
Dự án của Trường không chỉ hướng đến
người khuyết tật mà còn muốn người khuyết tật trở thành người tạo ra giá trị.
“Trước đây em chỉ nghĩ người khuyết tật cần được giúp đỡ. Nhưng rồi em nhận ra,
chúng em cũng có thể là người hành động, đóng góp, cống hiến và truyền cảm hứng.
Chúng em không chỉ sống, mà còn phải sống có trách nhiệm, sống để lan tỏa giá
trị”, Trường bộc bạch.
Trong mắt nhiều người, Trường là một
người truyền cảm hứng. Nhưng với cậu, điều quan trọng nhất không phải là truyền
cảm hứng, mà là hành động. “Em muốn làm được điều gì đó thật cụ thể. Có thể là
giúp một em bé đọc được sách, hay để một người bạn khiếm thị có chỗ chia sẻ. Dù
nhỏ thôi, nhưng có ích”.
Trường từng là diễn giả trong nhiều
chương trình lớn như Hội nghị Thanh niên Liên Hợp Quốc (UNYD), diễn đàn Người
khuyết tật Việt Nam, đối thoại thanh niên do Đại sứ quán Mỹ tổ chức. Ở đó,
Trường không nói về bản thân như một người khuyết tật, mà nói như một người
bình thường đang sống hết mình.
Hành trình trở thành nhà vô địch, người truyền cảm hứng và người kết nối cộng đồng của Trường là một ván cờ dài đầy chiến lược - mà nước đi nào cũng đầy trách nhiệm. Video: Phương Hồng
Trái tim sáng và nước cờ dài
Sinh ra đã mang dị tật đục thủy tinh
thể, đôi mắt của Trường chưa từng thấy rõ khuôn mặt mẹ hay ánh nắng ban mai.
Nhưng cậu lại sống với ánh sáng từ bên trong, ánh sáng của tinh thần trách
nhiệm, của sự vươn lên không ngừng, của những ván cờ đời không đầu hàng nghịch
cảnh.
“Em chỉ mong sống có trách nhiệm.
Trách nhiệm với bản thân, với gia đình, với cộng đồng – và với những người đã
từng hy sinh để chúng ta được sống bình yên hôm nay”, Trường nói khi được hỏi
về ước mơ.
Cậu đang học thêm kỹ năng công nghệ,
rèn luyện tiếng Anh, trau dồi kỹ năng nói trước đám đông. Trường mơ một ngày có
thể làm việc trong lĩnh vực truyền thông xã hội, trở thành người tư vấn, hỗ trợ
tâm lý và đào tạo kỹ năng cho người khiếm thị, người yếu thế.
“Em muốn xây dựng một nền tảng trực
tuyến, nơi người khiếm thị có thể học kỹ năng sống, kỹ năng sử dụng công nghệ,
kể cả học cờ vua. Em tin ai cũng có thể mạnh mẽ hơn nếu được trao cơ hội đúng”.
Không ồn ào, không kêu gọi lòng thương
hại, Lã Minh Trường tự thân bước đi, từng bước đều đặn như một nước cờ chậm
nhưng chắc. Và dù không nhìn thấy bàn cờ trước mặt, Trường lại thấy rõ con
đường mình cần đi bằng tất cả niềm tin.
Phạm Hoài Thu (21 tuổi, Hà Nội) đã một mình chinh phục thác Háng Tề Chơ – "tứ đại tử địa" của Tây Bắc (Lào Cai). Hành trình phượt bằng xe máy đầy thử thách, nguy hiểm nhưng mãn nhãn, là minh chứng cho tinh thần kiên cường và đam mê khám phá của cô gái trẻ.
Li Yayun, cô gái từng phải bỏ học năm 15 tuổi để chăm sóc cha mẹ mắc bệnh tâm thần đã trở thành hiện tượng mạng nhờ những video mộc mạc về hành trình bán rau nuôi sống gia đình.
Một người đàn ông 45 tuổi đã tử vong ngay tại phòng khám thẩm mỹ sau ca phẫu thuật tăng kích thước dương vật. Vị bác sĩ tai tiếng đứng sau ca mổ này lại một lần nữa bị réo tên.
Ngày 28/9, tại không gian Bill Nguyễn Bonsai Garden (Hà Nội), chương trình Chuyện Nghệ Nhân sẽ diễn ra với chủ đề “Mai Chiếu Thủy - Hành trình từ phương Nam”.
Bị cha mẹ ép đi xem mắt hơn 20 lần trong 3 năm, một chàng trai 27 tuổi ở Trung Quốc đã suy sụp, mắc chứng rối loạn hoảng sợ với những cơn cận tử ám ảnh đến nghẹt thở.
Ngày 10/9, tờ China Daily đưa tin ngày càng nhiều bạn trẻ Trung Quốc chọn nhà máy làm điểm đến cuối tuần, thay cho trung tâm thương mại hay công viên giải trí quen thuộc.
11/09/20
Nghề sale từng bị gắn với định kiến “nói quá, hứa nhiều”, nhưng đằng sau lớp vỏ ấy là một công việc khốc liệt, nơi áp lực doanh số buộc người trong nghề phải chọn.