Đăng nhập Đăng ký

hoặc

Vui lòng nhập thông tin cá nhân

Đặt lại mật khẩu

Nhập email của bạn để lấy lại mật khẩu

Email không đúng

Cơn cuồng nộ thiên nhiên không thắng nổi tình người

Thứ năm, 02/10/2025 13:33 (GMT+7)

Những cơn bão đến và đi có thể cuốn phăng nhà cửa, vật chất, nhưng không thể nào dập tắt được ngọn lửa của lòng quả cảm và tình người. Giữa bão tố, khi sự sống trở nên mong manh hơn bao giờ hết, chính những bàn tay thân thương đã siết chặt lấy nhau, viết nên những câu chuyện phi thường về sự tái sinh.

Giành giật sự sống giữa dòng nước xiết

Chị Lê Yến Nhi được Công an xã Hương Phố (Hà Tĩnh) giúp đưa đến bệnh viện trong cơn bão Bualoi. Ảnh: Cổng thông tin điện tử Công an Hà Tĩnh

Cơn bão Bualoi ập đến mang theo một cơn thịnh nộ của đất trời. Gió gầm rít qua những mái nhà, tàn nhẫn xé toạc từng tấm tôn. Mưa như trút nước, biến những con đường, những cánh đồng thành một biển nước mênh mông, đục ngầu và hung dữ. Trong khung cảnh khắc nghiệt ấy, có những tiếng kêu cứu, những số phận đang bị treo trên lằn ranh sinh tử.

Vào ngày 29/9, tại thôn Bắc Sơn (xã Hương Phố, Hà Tĩnh), trong căn nhà nước đã ngập sâu, chị Lê Yến Nhi đang quằn quại trong cơn đau chuyển dạ. Mỗi cơn gò tử cung như một mũi dao xoáy sâu vào cơ thể người mẹ trẻ, nhưng nỗi đau thể xác ấy không thể sánh bằng nỗi tuyệt vọng khi con đường đến bệnh viện đã bị dòng lũ dữ cắt đứt hoàn toàn. Cả hai bên gia đình đành bất lực đứng nhìn biển nước. Hy vọng gần như lịm tắt.

Đúng vào thời khắc sinh tử ấy, một quyết định táo bạo đã được đưa ra. Ban Chỉ huy công an xã Hương Phố đã không do dự, quyết định dùng ca nô chuyên dụng để thực hiện một cuộc vượt lũ đầy cam go.

Chiếc ca nô nhỏ bé, trở thành niềm hy vọng duy nhất, rẽ sóng lao đi trong chiều mưa trắng trời. Trên thuyền, những chiến sĩ công an vừa phải căng mắt điều khiển con thuyền giữa dòng nước xiết, vừa phải che chắn, động viên người sản phụ đang gần như kiệt sức.

Mưa táp vào mặt, nước lũ cuồn cuộn chực chờ nuốt chửng tất cả, nhưng trên gương mặt họ chỉ có một quyết tâm sắt đá: phải đưa được cả hai mẹ con đến nơi an toàn. Đó là một cuộc đua nghẹt thở với thời gian, với tử thần.

Và cuối cùng, họ đã chiến thắng. Chị Nhi đã đến bệnh viện kịp thời, tiếng khóc chào đời của một sinh linh bé bỏng đã vang lên, xé tan không khí u ám của cơn bão. Hai mẹ con chị đã được "mẹ tròn con vuông".

Gần như cùng thời điểm, tại huyện Ngọc Lặc (Thanh Hóa), 13 con người đang mắc kẹt trong một trang trại nuôi heo bị nước lũ cô lập hoàn toàn. Nước dâng lên quá nhanh, biến trang trại thành một ốc đảo chơ vơ giữa biển nước. Họ kêu cứu trong vô vọng khi bốn bề là dòng nước chảy xiết.

Ngay khi nhận được lệnh, những người lính của lực lượng Cảnh sát Phòng cháy chữa cháy và Cứu nạn cứu hộ (PCCC và CNCH) Thanh Hóa đã không một phút ngần ngại, tức tốc lên đường.

Hiện trường lúc này vô cùng nguy hiểm. Để tiếp cận được nạn nhân, các chiến sĩ phải điều khiển mô tô nước trong điều kiện tầm nhìn hạn chế do mưa lớn, vừa phải dò dẫm địa hình để tránh những chướng ngại vật ngầm dưới dòng nước đục.

Từng người bị nạn được đưa lên mô tô nước, di chuyển ra khỏi vùng nguy hiểm. Sau gần 2 giờ đồng hồ căng mình trong mưa lũ, với sự quyết đoán, dũng cảm và nghiệp vụ tinh thông, lực lượng CNCH đã giải cứu thành công toàn bộ 13 người, đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Ở một diễn biến khác, khi màn đêm thực sự buông xuống tại Quảng Trị, nỗi hiểm nguy lại mang một hình thái khác. Vào khoảng 18 giờ 30 phút, lực lượng chức năng nhận được tin báo về 6 người dân đi rừng đã bị mắc kẹt gần 2 ngày.

Họ bị cô lập ở bên kia một con sông đang cuồn cuộn nước lũ, trong tình trạng kiệt sức vì thiếu lương thực, nước uống. Trời tối, nước chảy xiết, tình hình vô cùng phức tạp.

Nhận định đây là một ca cứu hộ khó khăn, hai đội Cứu nạn, cứu hộ đã được huy động, tăng cường lực lượng và phương tiện để ứng cứu kịp thời. Đến 21 giờ 20 phút cùng ngày, giữa màn đêm đặc quánh, lực lượng cứu hộ đã tiếp cận và giải cứu thành công cả 6 người dân, đưa họ từ cõi chết trở về.

Lực lượng Công an kịp thời giải cứu người dân bị mắc kẹt do mưa lũ trong đêm. Ảnh: Nhân dân

Bão tan, nhà cửa có thể đổ, nhưng niềm tin neo lại

Khi cơn bão dần tan, trả lại bầu trời có nắng nhưng để lại một khung cảnh tan hoang, xơ xác. Những mái nhà trống hoác, những con đường phủ đầy bùn đất, nỗi đau mất mát hiện hữu khắp nơi. Nhưng trong ký ức của những người dân vừa đi qua hoạn nạn, điều đọng lại không chỉ là sự kinh hoàng, mà còn là những hình ảnh sáng rực của tình người.

Đó là hình ảnh người chiến sĩ công an không ngần ngại lao vào dòng nước xiết, dìu một người dân qua vùng nguy hiểm. Là chiếc áo mưa rách được quấn vội lên người một cụ già đang run rẩy vì lạnh. Là ánh đèn pin của đội cứu hộ xuyên thủng màn đêm, trở thành ngọn hải đăng của niềm tin và hy vọng.

Những hình ảnh ấy, những hành động ấy đã trở thành một ký ức không thể phai mờ, một minh chứng cho việc trong hoạn nạn, con người không bao giờ bỏ rơi nhau.

Một người đàn ông ở Quảng Trị rưng rưng nước mắt khi nhớ lại khoảnh khắc định mệnh: “Khi anh công an nắm tay tôi kéo lên khỏi dòng nước, tôi biết mình đã được sinh ra lần thứ hai”.

Câu nói ấy chứa đựng tất cả sự biết ơn và xúc động. Đó không chỉ là một hành động cứu người, đó là một sự tái sinh, một sự khẳng định rằng sinh mạng con người, dù mỏng manh trước thiên nhiên, vẫn luôn được trân quý và bảo vệ đến cùng.

Ở vùng ngập lụt Thanh Hóa, một bà cụ chỉ cười hiền, một nụ cười ấm áp hơn cả nắng sau bão: “Nhờ các chú, tôi mới còn ngồi đây”. Lời nói mộc mạc ấy lại có sức nặng ngàn cân, khiến trái tim người nghe phải nhói lên. Nó cho thấy sự sống quý giá biết bao và sự hiện diện của lực lượng cứu hộ đã trở thành điểm tựa vững chắc như thế nào cho người dân.

Những bàn tay nắm chặt lấy nhau trong cơn bão dữ không chỉ giữ lại từng nhịp thở, mà quan trọng hơn, chúng đã giữ lại và củng cố một thứ vô giá: niềm tin.

Niềm tin rằng cộng đồng này sẽ luôn đứng vững, rằng tình người sẽ luôn tỏa sáng, và khi thiên tai ập đến, sẽ không một ai bị bỏ lại đơn độc. Hành động tận tụy, không quản gian nguy của các cán bộ, chiến sĩ đã góp phần làm cho hình ảnh người công an, người lính cứu hộ trở nên gần gũi, thân thương và đáng tin cậy hơn bao giờ hết trong lòng nhân dân.

Và rồi, khi những bản tin khí tượng lại vang lên cảnh báo về một cơn bão mới đang hình thành ngoài khơi, thì ký ức về những cuộc giải cứu trong bão Bualoi sẽ trở thành điểm tựa tinh thần vững chắc cho người dân.

Họ sẽ không chỉ chằng chống lại mái tôn, tích trữ lương thực, mà còn trang bị cho mình một niềm tin mãnh liệt rằng: Dù bão có lớn đến đâu, những bàn tay ấy sẽ lại xuất hiện, nắm chặt lấy họ, và cùng nhau vượt qua.

Sức gió có thể quật ngã cây cối, dòng nước có thể cuốn trôi nhà cửa, nhưng có một thứ không gì lay chuyển nổi: đó là tình người. Những bàn tay nắm chặt sinh mạng, những ánh mắt động viên trong mưa gió, sẽ mãi là câu chuyện đẹp nhất, là di sản quý giá nhất còn lại sau mỗi lần bão tan.

Tuệ Châu
Nguồn: sohuutritue.net.vn