Cuộc sống của vợ chồng già chuyên vớt xác người trên sông Sài Gòn

Thứ tư, 18/07/2018, 10:47 AM

Hơn 40 năm neo ghe lênh đênh trên sông nước, vợ chồng ông Ba Chúc sinh sống bằng nghề đánh bắt cá. Bên cạnh đó, vợ chồng ông còn chuyên vớt xác và cứu người trên sông Sài Gòn.

Cuộc sống vất vả, lênh đênh sóng nước

Tại chân cầu Bình Lợi (phường 13, quận Bình Thạnh, TP.HCM), có hai vợ chồng già sinh sống lênh đênh trên sông nước bằng nghề đánh bắt cá là ông Nguyễn Văn Chúc (1957) và bà Nguyễn Thị Hinh (1959). Cuộc sống của hai vợ chồng tuy nghèo khó nhưng luôn thường trực nụ cười trên môi và luôn tạo cho người đối diện cảm giác thoải mái và gần gũi.

Vợ chồng ông Ba Chúc hơn 40 năm làm nghề vớt xác người trên sông Sài Gòn. (Ảnh: Huy Hoàng)

Vợ chồng ông Ba Chúc hơn 40 năm làm nghề vớt xác người trên sông Sài Gòn. (Ảnh: Huy Hoàng)

Với độ tuổi đã ngoài 60 cùng với dáng người gầy, làn da sạm nắng cộng thêm những nếp nhăn hằn đầy trên khuôn mặt khắc khổ của ông Chúc. Thế nhưng, nụ cười ấm áp của ông lại sáng bừng, che đậy hết những khốn khổ của cuộc đời. Bên cạnh làm nghề chài lưới đánh bắt cá trên sông được người cha truyền lại, ông Chúc còn tiếp nối việc vớt xác của cha ông đến nay cũng đã hơn 40 năm.

Ngay từ nhỏ, ông Chúc thường được cha cho đi theo chài lưới và vớt xác cùng. Vì vốn dĩ lúc nhỏ, ông Chúc là một đứa trẻ khá nhanh nhẹn và dạn dĩ, ngoài ra ông còn bơi giỏi hơn các anh chị em trong gia đình. Lúc đầu ông Chúc còn giả bị bệnh để tránh bị cha kêu đi vớt xác. Nhưng một thời gian sau, khi hiểu được ý nghĩa của việc vớt xác, ông cảm thấy cảm thông và thương cha nhiều hơn. Kể từ đó ông Ba Chúc luôn đồng hành cùng cha mỗi khi có xác chết trôi sông, rong ruổi cùng cha khắp các con sông trên chiếc ghe nhỏ.

Khi đến tuổi trưởng thành, ông Ba Chúc lấy vợ là bà Nguyễn Thị Hinh, hai vợ chồng ra riêng và sống trên một chiếc ghe nhỏ ngay dưới chân cầu Bình Lợi (quận Bình Thạnh, TP.HCM). Hai vợ chồng ra riêng với hai bàn tay trắng, mưu sinh bằng nghề đánh bắt cá sinh sống qua ngày.

Chiếc ghe cũng là căn nhà của vợ chồng ông Ba Chúc (Ảnh: Huy Hoàng)

Chiếc ghe cũng là căn nhà của vợ chồng ông Ba Chúc (Ảnh: Huy Hoàng)

“Lúc cô với chú bắt đầu ra ở riêng, vì hai bên gia đình cũng khó khăn nên cô chú không nhận được sự giúp đỡ nào từ hai bên gia đình. Lúc đó trên sông thì tôm cá cũng còn nhiều, vợ chồng cô cũng đủ sinh sống qua ngày. Hằng ngày chú đi đánh cá, còn cô thì đi theo phụ chèo ghe, vậy mà cũng đủ sống và nuôi 5 đứa con”.

Vớt xác cứu người, không màng danh lợi

Lần đầu tiên thấy chồng vớt xác chết bà Hinh phát hoảng và cảm thấy lo sợ. Sau nhiều lần chứng kiến, bà Hinh càng ngày càng nhận ra rằng, đây là một việc làm tốt đẹp và bà càng ủng hộ chồng trong công việc này.

“Lúc đầu khi mới cưới nhau, cô đâu có biết chú làm công việc này đâu con. Mang tiếng là sống cùng xóm ngay từ nhỏ nhưng hai người có gặp nhau được nhau mấy lần đâu. Vì khi đó cô làm ở cuối sông, còn chú làm ở đầu sông, tối về nhà ngủ thì đâu có gặp nhau. Đến khi cha mẹ gả cưới thì có gặp được vài lần rồi cưới thôi. Rồi cưới về thì một hôm hai vợ chồng đang nằm ngủ thì nghe ngoài sông hô “nhảy cầu, nhảy cầu” thì chú liền giật mình dậy là nổ máy chạy ghe ra cứu người và chú cứu sống được người đó”.

“Rồi một ngày cô với chú đang đi đánh cá trên sông thì thấy có một xác người trôi lềnh bềnh trên sông chú liền chạy ghe lại vớt xác lên. Lần đầu tiên cô chứng kiến việc này. Xác người đang trong tình trạng phân hủy, bốc mùi hôi thối không thể nào chịu được. Tối đó về cô còn cảm thấy ghê và không cho chú ngủ chung và cấm chú 1 tuần sau đó. Rồi thời gian sau, sau khi nghe chú giải thích thì cô cũng phần nào hiểu được. Cô biết việc này là giúp người nên cô đã ủng hộ và cảm thấy tự hào về việc mà chú làm”. Bà Hinh chia sẻ thêm.

Khi nói đến việc vớt xác người trên sông ông Ba Chúc chia sẻ: “Cuộc đời tôi lênh đênh trên sông nước này đã mấy chục năm qua, hơn ai hết tôi hiểu được cảm giác lênh đênh khổ cực như thế nào. Thế nên, tôi không muốn những mảnh đời bất hạnh chỉ vì một phút nông nổi sẽ mãi lênh đênh, trôi dạt như chính cuộc đời tôi. Tôi sẽ, đang và mãi là con đò đưa những mảnh đời đó về với miền đất mới để họ được yên ấm hơn. Được có nơi cố định để yên nghỉ chứ không còn mãi lênh đênh”.

“Lúc đầu vợ và các con tôi không đồng ý việc tôi đi làm, vì sợ hít phải những mùi của xác chết thì đâm ra bệnh tật. Gia đình thì nghèo khó lỡ bị bệnh thì không có tiền chưa trị. Nhưng được cái là những khi tôi tiếp cận với xác trôi sông thì không hề nghe một mùi gì cả. Chắc được nhờ ân trên ban phước nên tôi từ trước đến nay không hề ốm đau hay bệnh tật”, ông Ba Chúc tâm sự.

Mặc dù cuộc sống  vốn vất vả, khổ cực những ông Ba Chúc vẫn luôn nở nụ cười trên môi. (Ảnh: Huy Hoàng)

Mặc dù cuộc sống vốn vất vả, khổ cực những ông Ba Chúc vẫn luôn nở nụ cười trên môi. (Ảnh: Huy Hoàng)

Hơn 40 năm vợ chồng ông Ba Chúc đã cứu vớt được hàng trăm xác người trôi sông và cứu sống được mười mấy mạng người. Cứu người là việc mà vợ chồng ông phải làm và không mong nhận được sự giúp dỡ hay báo đáp ân tình nào từ phía người nhà nạn nhân.

Sau khi kéo được xác chết vô bờ, ông Ba Chúc sẽ làm theo đúng quy trình mà ông vẫn thường làm. Ông sẽ gọi công an khu vực đến và ông bàn giao xác chết lại cho công an làm việc. Còn nếu như ông cứu được người sống thì ông sẽ hô hấp nhân tạo và hỏi thông tin nạn nhân và bắt xe ôm để đưa nạn nhân về đến nơi.

“Có một đợt cứu người mà làm tôi không thể nào quên được. Vào năm 2002 khi có một đám người đang thi công công trình đường sắt Bình Lợi (quận Bình Thạnh, TP.HCM) thì bị sập giàn, 5 người rớt xuống sông. Trong đó có 3 người biết bơi nên bơi được vào bờ, còn lại một người bị chìm sâu dưới sông. Còn một người tôi cứu sống được đã nhận tôi làm ba nuôi. Năm 2015 sau nhiều lần được mời thì vợ chồng tôi cùng con gái út có ra thăm người con nuôi ở Vinh và cho đến tận bây giờ cha con chúng tôi vẫn còn liên lạc và xem nhau như cha con ruột”.

Công việc tuy vất vả nhưng chưa bao giờ ông Ba Chúc cảm thấy nản lòng và từ chối một xác chết trôi sông nào. Hơn 40 năm ông vớt nhiều xác chết nhưng không hề nhận một đồng nào từ người nhà nạn nhân. Ông làm với mong muốn những xác chết có thể có được một nơi “mồ yên mả đẹp”.

Vợ chồng ông Ba Chúc cùng đứa cháu ngoại sum vầy bên mâm cơm trưa. (Ảnh: Huy Hoàng)

Vợ chồng ông Ba Chúc cùng đứa cháu ngoại sum vầy bên mâm cơm trưa. (Ảnh: Huy Hoàng)

“Cuộc đời tôi lênh đênh trên sông nước mấy chục năm qua. Hơn ai hết, tôi hiểu được cảm giác lênh đênh khổ cực như thế nào. Vì vậy, tôi khồng muốn những mảnh đời bất hạnh sẽ mãi lênh đênh, trôi dạt như cuộc đời tôi. Tôi sẽ, đang và mãi là con đò đưa những mảnh đời bất hạnh về vùng đấy mới để họ được yên ấm hơn với những tháng ngày cuối cùng”. Ông Ba Chúc chia sẻ thêm.

“Cuộc sống của tôi mấy chục năm qua quá vất vả rồi, nếu như bây giờ được điều ước tôi chỉ mong có được cái nhà trên mặt đất. Vì về già thì vợ chồng tôi cũng cần có chỗ nghỉ ngơi, đi đứng thuận tiện hơn. Chứ cuộc sống trên ghe chật chội quá, không thể thỏa mái sinh hoạt”, ông Ba Chúc trải lòng.

Sau mỗi lần cứu vớt được xác người vợ chồng ông Ba Chúc thật sự cảm thấy mãn nguyện. Còn những lúc chưa tìm thấy được thi thể thì ông Ba Chúc sẽ chờ đúng 24 tiếng đồng hồ để xác nổi lên thì ông sẽ đưa thi thể vào bờ.

Cuộc sống tuy vất vả, nhà cửa không có để ở, chỉ sống lênh đênh trên sông nước. Thế nhưng, vợ chồng ông Ba Chúc vẫn luôn lạc quan và hy sinh thầm lặng để giúp đỡ người và những mảnh đời bất hạnh mà không mong muốn sẽ nhận được sự báo đáp ân tình nào.

Cuộc sống lênh đênh trên ghe quá vất vả, vợ chồng ông Ba Chúc chỉ mong muốn có được một căn nhà nhỏ trên bờ để thuận tiện trong việc sinh hoạt. (Ảnh: Huy Hoàng)

Cuộc sống lênh đênh trên ghe quá vất vả, vợ chồng ông Ba Chúc chỉ mong muốn có được một căn nhà nhỏ trên bờ để thuận tiện trong việc sinh hoạt. (Ảnh: Huy Hoàng)

Lặng lẽ cống hiến, âm thầm hi sinh và chỉ mong sẽ giúp đỡ được những mảnh đời bất hạnh là cách mà vợ chồng ông Ba Chúc sống. Vợ chồng ông quan niệm rằng, “giúp người người sẽ giúp ta” không cần được giúp đỡ về mặt vật chất, nhưng vợ chồng ông mong muốn sẽ có tâm hồn thoải mái và sức khỏe tốt, không ốm đau bệnh tật là ổn rồi.

Huy Hoàng

Theo NTD