Đăng nhập Đăng ký

hoặc

Vui lòng nhập thông tin cá nhân

Đặt lại mật khẩu

Nhập email của bạn để lấy lại mật khẩu

Email không đúng

Những người đàn bà đi qua ‘cơn gió độc’ của tuổi trẻ

Chủ nhật, 02/11/2025 11:22 (GMT+7)

Có những phụ nữ đi qua một cuộc hôn nhân như đi qua một cơn gió độc, rách nát, xộc xệch. Không may mắn gặp được cơn gió mát chiều thu, nhưng vẫn cắm rễ lại trong đời bằng nghị lực dịu dàng.

Yêu đúng nhưng cưới nhầm

14 năm trước, là 1 cô gái xinh xắn quê Hưng Yên, tôi lên Hà Nội học rồi trụ lại thành phố. Ra trường, lấy chồng, công việc ổn định, tôi từng là điểm tựa, là sự tự hào nhỏ bé của cha mẹ.

Nhưng giờ, 32 tuổi, mỗi ngày tôi đều phải dậy lúc trời còn chưa sáng, đánh thức hai đứa con, chuẩn bị cơm, vội vã mang con đi gửi, rồi đến chỗ làm. Chiều về, cơm nước, dạy con học, đêm khuya lại mở máy tính làm job 2 (công việc phụ), tranh thủ bán thêm mấy món hàng. Có hôm mệt quá, tôi ngủ gục trên bàn, tỉnh dậy mặt hằn dấu bàn phím.

Từng là cô gái năng động, mơ du học, mơ viết sách, nhưng rồi tôi yêu, cưới, sinh con. Cuộc đời đã đánh úp ngay thời điểm tôi định mỉm cười.

Chồng tôi đẹp trai, giỏi ngoại ngữ và kỹ thuật, đúng chuẩn soái ca. Hai chúng tôi học chung trường, lại có “gương mặt phu thê” nên bị gán ghép ngay lần đầu gặp nhau, rồi cưới sau 2 năm ra trường. Hồi mới cưới, anh ngoan hiền, yêu vợ say đắm, tôi tự nhận mình có 2 năm được làm công chúa.

Nhưng khi anh thăng tiến, danh vọng và tiền bạc đã biến chàng hoàng tử ngày nào thành con quỷ mà tôi sợ hãi nhất. Anh cờ bạc, cặp bồ, đôi khi biến mất mấy ngày liền. Khi về, là tiếng chửi rủa, đập phá.

Tôi từng kiệt sức vì hôn nhân bất hạnh.

Đã có lúc tôi tê liệt cảm xúc với những trận đòn vũ phu, không phản kháng. Không ít lần đến chỗ làm với vết bầm trên tay, trên mặt, tôi phải nói dối đồng nghiệp là té ngã.

Đã ba lần tôi viết đơn ly hôn nhưng không dám gửi. Không vì yêu, mà vì sợ. Sợ cha mẹ già lo lắng, sợ con 2 đứa con không có gia đình trọn vẹn. Sợ nhất là những khi bản thân ốm đau không lo được cho con.

Ba người bạn, ba khúc rẽ

Tôi có 2 người bạn thân từ đại học. Chúng tôi đều là những đứa gái quê đơn giản, từng chung ước mơ về một căn nhà nhỏ bình yên, một người chồng thương yêu, vài đứa con ríu rít.

Có lẽ cuộc đời thường không như ý, 3 đứa đều trầy xước khi “cơn gió độc” của tuổi trẻ đi qua. Mười năm sau khi ra trường, chúng tôi phải an ủi nhau rằng đã đúng khi“bước ra” khỏi những cuộc hôn nhân địa ngục, dù có thể 2 người bạn của tôi không hoàn toàn nghĩ thế.

Mai, quê Hải Phòng, là đứa cưới sớm nhất, ngay sau màn cầu hôn đình đám giữa lễ tốt nghiệp. Sau lễ cưới, cô ấy về quê cùng chồng khởi nghiệp.

Rồi chỉ 2 năm, không rõ có khoảnh khắc nào hạnh phúc chăng, Mai đã phải trốn chạy, quay lại thành phố. Công việc kinh doanh ở quê đổ bể, nợ nần.

Lần đầu tiên 3 đứa bạn thân tái hợp, Mai nức nở khóc. “Tao biết chồng yêu tao, nhưng mất tiền khiến anh ấy mất lý trí, nát rượu rồi đánh tao vô cớ”, cô gục vào lòng tôi, cơ thể run bần bật theo từng tiếng nấc.

Dùng dằng mấy tháng, vợ chồng Mai quyết định ly hôn. Không có con chung, chồng Mai là thằng đàn ông quân tử, tự nhận trách nhiệm trả nợ nên thủ tục ly hôn hoàn thành chóng vánh.

Rồi gần 8 năm trôi qua, dường như Mai còn lưu luyến đoạn tình ngắn ngủi, không yêu thêm ai. Cô sống khép kín hơn, công việc cũng chỉ ở mức tạm.

Ngọc, quê Ninh Bình, xinh nhất nhóm, cũng học giỏi nhất nhóm. 3 năm sau lễ tốt nghiệp, mọi điều với cô ấy vừa ý đến mức ai cũng ghen tỵ. Công việc tốt, bạn trai chiều.

Nhưng lễ cưới gần như biến đổi hoàn toàn cuộc sống của Ngọc, cô ấy như trở thành con người khác. Ngọc biến mất khỏi mạng xã hội, đã có khi cả tuần liền mất liên lạc khiến ai cũng lo lắng.

Rồi khi “on” trở lại, Ngọc từ chối chia sẻ bất cứ điều gì. Từ nhiều nguồn tin, chúng tôi đoán Ngọc và mẹ chồng khắc khẩu, còn chồng Ngọc thì đứng về phe mẹ.

Một tháng sau sinh, Ngọc ly thân rồi ly hôn, không ai bất ngờ. Ôm theo đứa con ở đất Hà Nội, cuộc sống của cô chưa bao giờ hết chật vật.

Năm ngoái, Ngọc dọn về sống chung với một anh làm cùng công ty, nhưng cuộc sống cũng chẳng khá hơn. Bạn trai “đàn bà”, tính toán mọi thứ và cảm giác như đang lợi dụng thân xác Ngọc.

Có lần, cô ấy kể bạn trai mua tặng đứa con cô cái bánh sinh nhật chỉ hơn 100.000 đồng, nhưng mấy ngày liền nhắc đi nhắc lại giá trị món quà, khiến cô phát cáu. Rồi có lần Ngọc ốm, nhờ bạn trai mua thuốc nhưng anh ta chờ cô đưa tiền mới giúp.

“Nó đang lợi dụng mày đấy, nếu sống một mình không ổn thì qua ở cùng tao”, tôi không nhớ đã mấy lần nói câu này mỗi khi Ngọc than vãn.

Dù mười phần khó chịu, nhưng Ngọc luôn do dự. Mãi đến gần đây, có lẽ do công việc tốt hơn, lo được cho đứa bé, Ngọc đã dứt khoát rời người đàn ông.

Còn tôi, đứa lý trí nhất team (nhóm), lại là đứa mắc kẹt lâu nhất trong cuộc hôn nhân tệ. Tôi đã chấp nhận chịu đựng suốt 6 năm ròng, có le vì thương con mà quên bản thân mình.

Nếu không phải vì lần bị chồng đánh nhập viện mấy tháng trước, khiến cha mẹ ruột phải đi chăm sóc, tôi không thể hạ quyết tâm. Lần đó con gái lớn khóc nhiều khiến tôi cũng nhận ra việc duy trì hôn nhân độc hại chẳng tốt gì cho ai cả.

Phải chăng chúng tôi là nạn nhân của thời đại

9x đời đầu, chúng tôi là thế hệ nhấn like sớm nhất trên Facebook. Vẫn mang trong mình ước mơ bình dị của gái quê, nhưng chúng tôi đã bị cuốn theo cuộc sống vội vã thời công nghệ.

Chúng tôi đám cưới, cha mẹ không còn “đặt chỗ bắt ngồi”, nhưng bản thân lại chưa đủ “hiện đại” để nhìn thấu người mình chọn, rồi đều chọn lầm.

Trong cuộc sống vội vã, suy nghĩ “yêu là đủ” có lẽ đã sai. Chúng tôi bước vào hôn nhân như bước vào một cuộc phiêu lưu, rồi hoảng loạn khi thấy mình lạc giữa áp lực cơm áo, tiền nhà, con nhỏ, gia đình hai bên.

Hôn nhân cần nhiều thứ, đáng ra chúng tôi nên biết điều đó sớm hơn. Và với những người đàn bà chưa có hôn nhân trọn vẹn, có lẽ chũng tôi cũng chẳng rõ hết được hôn nhân cần gì.

Trong buổi chiều ngồi ở tòa chờ xử ly hôn, tôi gặp 4 cặp đôi cùng cảnh. Tôi cười buồn, chợt nghĩ “có lẽ mình là nạn nhân của thời đại, không cá biệt”.

Ngày tôi ôm 2 đứa con và mấy bộ đồ rời căn nhà cũ, trời đổ mưa, lòng trống rỗng không một gợn nhẹ cảm xúc. Chồng tôi đứng ở cửa, không níu kéo, 2 đứa trẻ có lẽ nghĩ được đi chơi xa nên còn tỏ rõ vui mừng.

Từ ngày ấy, tôi bắt đầu lại. Ra thuê trọ, tôi vừa phải làm cha, vừa phải làm mẹ 2 đứa nhỏ. Tôi học được cách thay đèn điện, sửa vòi nước. Ngoài công việc chính, tôi nhận thêm job để có thêm khoản đóng tiền nhà.

Hôm qua, sau mấy tháng, bỗng con gái hỏi “ba đâu rồi mẹ?”. Tim tôi hẫng đi một nhịp, nhưng nhanh chóng bình tâm lại, tôi đã nói thật với con. Sau cuộc trò chuyện với đứa trẻ, tôi cởi bỏ được sự ngần ngại đã chèn lên ngực mấy tháng ròng.

Đời dạy tôi cách làm mẹ đơn thân nhanh chóng. Tôi từng sợ nhất những khi mình ốm, rồi con ốm. Nhưng giờ đây, khi những điều tệ nhất xảy ra, tôi bình tĩnh xử lý êm đẹp, không hoảng loạn, không yếu đuối như tưởng tượng.

Có những đêm, khi con đã ngủ, tôi mở cửa sổ, hít sâu, thấy lòng nhẹ đi. Không còn tiếng chửi, không còn nỗi sợ, chỉ có hơi thở của tự do.

Gỡ xích, giải thoát tâm hồn

Cuộc sống bây giờ nhanh đến mức chúng ta chẳng kịp hiểu mình muốn gì. Mạng xã hội đầy hình ảnh hạnh phúc, khiến nhiều người cố khoác lên mình một lớp vỏ rực rỡ, dù bên trong đã rạn nứt.

Nhiều phụ nữ chọn ở lại hôn nhân tệ vì sợ ánh nhìn của người khác. Nhiều người khác ly hôn rồi vẫn thấy trống rỗng, vì chưa học được cách yêu lại chính mình.

Chúng ta nói về bình đẳng giới, về nữ quyền, nhưng đâu đó, rất nhiều người phụ nữ vẫn sống trong bóng tối của định kiến “mẹ đơn thân”, “chịu đựng vì con”… Những xiềng xích này không ai gỡ thay được chính những người trong cuộc.

3 đứa bạn, hoàn cảnh có phần giống nhau, cũng có phần không giống. Giữa bề bộn cuộc sống, chúng tôi tựa vào nhau. Giữa đêm lặng, chỉ một hai dòng tin nhắn chia sẻ trong nhóm trò chuyện là đủ để mỗi đứa ấm lòng.

 Mới đây, Ngọc và Mai rủ nhau đi tập yoga chung, cả 2 đứa tươi lên trông thấy, đều khoe những khoảnh khắc cười nhẹ như chưa từng khóc. Thấy bạn tươi, tôi cũng vui lây. Công việc của tôi cũng dần tốt lên.

Chúng tôi, ba người đàn bà đi qua ba cuộc hôn nhân gãy đổ, vẫn dặn nhau: “Dù thế nào, cũng đừng để lòng mình héo”. Nếu không phải hạnh phúc như chuẩn sách giáo khoa, thì hạnh phúc cũng có thể là giữ được mình sau tất cả.

Sau những năm dài gặp nhau để than thở, giờ đây 3 đứa bạn đã có thể gặp nhau để cười, dù cuộc sống vẫn bủa vây nhiều áp lực.

“Cuộc sống không có hoàn hảo, nhưng có bình yên”, cuối cùng chúng tôi cũng nhận ra chân lý.

Từng mơ hồ, nhưng giờ đây tôi hiểu phụ nữ mạnh mẽ là dám bỏ ngoài tai “cô thất bại rồi” để làm lại, để tốt hơn, tôi cũng chẳng còn giận hờn quá khứ.

Ba người bạn, ba câu chuyện, ba cách đứng dậy. Chúng tôi không còn là những cô gái quê tôn thờ tình yêu hoàn mỹ, nhưng đã giữ lại được sự dịu dàng an yên khi “cơn gió độc” đã bay xa.

Bá Cường
Nguồn: sohuutritue.net.vn