hoặc
Vui lòng nhập thông tin cá nhân
hoặc
Vui lòng nhập thông tin cá nhân
Nhập email của bạn để lấy lại mật khẩu
hoặc
Vui lòng nhập thông tin cá nhân
hoặc
Vui lòng nhập thông tin cá nhân
Nhập email của bạn để lấy lại mật khẩu
Frank Sinatra (tên đầy đủ là Francis Albert Sinatra, 1915–1998) là một ca sĩ và diễn viên người Mỹ, được coi là một trong những nghệ sĩ giải trí vĩ đại và có ảnh hưởng nhất thế kỷ 20. Ông nổi tiếng với chất giọng ấm áp, phong cách biểu diễn lôi cuốn và sự nghiệp thành công kéo dài hơn 50 năm.
Một buổi sáng đầu đông, mặt trời còn chưa lên, cả khu chợ nhỏ vẫn còn đẫm sương. Tiếng leng keng từ những cánh cửa sắt, tiếng kéo hàng lạo xạo, tiếng rao hàng sớm của những người bán bánh mì... hòa thành bản nhạc quen thuộc của thành phố đang thức dậy.
Ở góc chợ, Lan ngồi bên chiếc xe đẩy cũ, trên đó là vài rổ cam vàng và ít bó rau. Em bán hàng thay mẹ, người đang nằm viện vì một trận ốm nặng. Mới mười lăm tuổi, Lan đã phải gánh cả nhà trên đôi vai gầy.
Ngày nào Lan cũng đến chợ từ tờ mờ sáng, kiên nhẫn ngồi hàng giờ, chịu đựng những lời đùa cợt từ mấy người buôn lớn, hay ánh nhìn coi thường từ những khách giàu sang.
“Con bé nhà nghèo mà dám ra đây bán cạnh hàng cô Sáu à?” – có người nói.
“Rau héo thế này ai mà mua!” – một người khác buông lời cay nghiệt.
Không đáp lại, nhưng trong lòng Lan, nỗi sợ cứ dâng lên từng chút: sợ không bán được hàng, sợ bị đuổi khỏi chợ, không có tiền cho mẹ chưa bệnh,…
Một sáng nọ, cô Sáu - người bán hoa quả lớn nhất chợ nổi tiếng với tính cách dữ tợn - cho người đến hất đổ rổ cam của Lan, lạnh lùng bảo: “Đây là chỗ của tao, mày có quyền bán ở đây”.
Những trái cam lăn tròn, vỡ dập trên nền đất. Lan chết lặng, hai tay run rẩy. Đám đông nhìn, không ai lên tiếng.
Gió lạnh quất vào mặt, mang theo cảm giác tủi hổ. Em định bỏ đi, thì bỗng thấy một con chim sẻ nhỏ bay vụt lên từ mái chợ. Nó bé xíu, lông ướt sương, vậy mà vẫn lao qua khoảng trời xám xịt, nơi cơn gió lạnh đang nổi lên. Lan ngẩng nhìn, trong lòng vang lên một tiếng nói mơ hồ: “Nếu một con chim nhỏ còn dám bay giữa bão, thì mình - con người - có quyền gì mà sợ?”
Em quay lại, cặm cụi nhặt từng trái cam, lau sạch bằng vạt áo, kéo sọt hàng về phía một góc trống khác. Lan ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực, đáp trả lại cô Sáu: “Cháu không lấy chỗ của ai. Chỉ cần có chỗ, cháu sẽ bán được”.
Giọng nói ấy nhỏ nhưng dứt khoát, khiến những người quanh đó phải im lặng.
Từ ngày ấy, Lan không còn sợ nữa. Em đi khắp chợ, mời khách bằng nụ cười chân thật. Em học cách chọn hàng tươi, cách nói chuyện với người lạ, cách đứng vững trước lời cay độc. Cô Sáu dần nhận ra, khách đến mua cam của Lan ngày càng đông. Không phải vì cam ngon hơn, mà vì họ thấy trong cô bé ấy một điều gì đó mạnh mẽ, sáng trong - như ánh nắng xuyên qua mây mù.
© vietpress.vn